
thận đắp chăn kín cho cô rồi mới rời đi.
Ở nơi bộ đội này Mục Khả cũng không có cơ hội ngủ nướng. Mặc dù đã kéo
chăn che kín lỗ tai, nhưng vẫn bị khẩu hiệu hùng tráng đánh thức. Cô ôm
lấy chăn, nghe thấy bên ngoài các chiến sĩ hô lớn: “1-2-3-4” liên tục
không ngừng, cô không khỏi ảo não nghĩ: “Sao tinh thần của bọn đàn ông
này lúc nào cũng cao như vậy?” Sau đó bất đắc dĩ rời giường.
Giống như hôm qua, cô vừa mới thu dọn xong thì thấy nhân viên truyền tin Tiểu Vương đem bữa sáng tới. Mục Khả cảm thấy kỳ lạ làm thế nào anh ta có
thể căn đúng giờ như vậy. Mục Khả đem hết tò mò trong lòng ra hỏi: “Làm
sao cậu biết tôi đã dậy?” Vốn dĩ cô còn đang có ý định ngủ nướng.
Tiểu vương nhe răng cười: “Chị dâu, trước khi chị tới Doanh trưởng Hạ đã nói với tôi cần ‘cẩn thận theo sát’ nhất cử nhất động của chị. Nếu như
buổi sáng rèm cửa sổ của phòng được kéo ra, vậy thì chứng tỏ chị đã rời
giường. Sau 20 phút tôi phải đem bữa sáng tới. Hai ngày nay tôi nhìn rèm cửa sổ đến hoa của mắt. Tôi chính là đứng bên ngoài nhìn 20 phút đấy.”
Mục Khả nghe anh nói xong liền cười, để tỏ lòng cảm tạ, cô đem đồ ăn vặt Hạ Hoằng Huân chuẩn bị cho cô chia cho Tiểu Vương hơn một nửa. Tiểu Vương
vô cùng mừng rỡ, cầm một đống đồ ăn ngon, nhảy chân sáo ra cửa, chạy tóe khói đi chia sẻ cho đồng hương.
Sau bữa sáng Tiểu Vương đến dọn dẹp phòng, Mục Khả muốn giúp anh một tay
nhưng anh sống chết không cho, nói là chị dâu không làm theo yêu cầu
Doanh trưởng, đến lúc đó anh sẽ bị phê bình. Mục Khả cũng không còn cách nào khác, không thể làm gì ngoài để cho anh tự làm. Sau lại thấy Tiểu
Vương muốn giặt quần áo, Mục Khả cố ý giấu đồ của mình đi, Tiểu Vương
thấy cô kiên trì, đành nói: “Chị dâu, chị thực tập một chút cũng tốt,
nhưng chị ngàn vạn lần đừng nói ra, Doanh trưởng biết lại mắng tôi, tại
sao có thể để khách giặt quần áo chứ.”
Mục Khả cảm thấy cậu nhóc này rất thú vị, liền sảng khoái đồng ý. Đợi cô
giặt quần áo xong, Mục Thần đã tỉnh ngủ cũng vừa tới, Viên Soái mang
theo một cái túi lớn phía sau, nhìn thấy cô liền cười nói: “Hiện tại lão đại đang có chút buồn bực, chân trước tiễn cô đi, chân sau lại phải
huấn luyện chúng tôi nên phát tiết một chút.”
Mục Khả cau đôi mày thanh tú cãi lại: “Dù sao cũng tại anh thiếu luyện tập, muốn gãi đúng chỗ ngứa phải không.”
Không đợi Viên Soái phản bác, giọng nói của Hạ Hoằng Huân truyền tới: “Tôi thấy cậu đúng là thiếu luyện tập!”
Tối hôm qua nghe anh nói buổi sáng nay có mở cuộc họp, Mục Khả trước khi đi còn không nhìn thấy anh đâu, cô có chút vui mừng: “Sao anh lại quay
lại?”
“Thủ trưởng phải đi, thế nào cũng phải đưa tiễn chứ.” Vỗ vỗ lên bả vai cậu
em rể, Hạ Hoằng Huân cười: “Chính ủy cho anh nửa giờ tới tạm biệt mọi
người.” Thấy Mục Khả đã sắp xếp xong xuôi, anh đưa cô ra cửa, lúc xuống
lầu vẫn còn nói: “Lần đầu tiên em tới, tôi không đón cũng không đưa em
đi được, em không giận tôi chứ?”
Mục Khả nghiêng đầu mỉm cười: “Làm sao mà biết trước được, anh có chuyện
gấp mà, coi như là em tạt ngang qua thăm anh là được rồi.”
Nhìn gương mặt ngây thơ đang tươi cười, trong lòng Hạ Hoằng Huân dâng lên
một cảm giác ấm áp. Anh muốn cầm tay cô, nhưng lại nghĩ trước mặt mọi
người nên thu tay lại. Đem tất cả động tác vào trong mắt, Mục Khả lại
gần anh, lặng lẽ nhẹ nhàng chạm nhẹ một cái lên mu bàn tay anh.
Khóe môi Hạ Hoằng Huân không kiềm được khẽ cong lên, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười nhạt làm say lòng người.
Lúc xuống lầu dưới, Viên Soái đã lái xe tới, Hạ Hoằng Huân đem đặt túi ở
chỗ ngồi phía sau: “Em mang theo cái này về đi, cái này là lão Dịch
chuẩn bị cho em ăn. Yên tâm, đây tuyệt đối không phải là hối lộ.” Mục
Khả nhìn túi đồ vừa to vừa nặng muốn từ chối, Hạ Hoằng Huân liền cười
nó: “Cũng không bắt em đeo! Viên Soái sẽ mang tới kí túc xá cho em, cầm
lấy!” Lại còn ra lệnh cho cô, Mục Khả chu miệng.
Lúc Mục Khả ngồi trên xe, Hạ Hoằng Huân nghiêm túc hạ khẩu lệnh: “Viên
Soái, Mục Thần, phía trước 50m đợi lệnh.” Nhận được mệnh lệnh hai người
nhanh chóng biết điều đến vị trí chỉ định chờ đợi, vừa đi vừa quay đầu
lại nhìn hai người bọn họ cười trộm.
Hạ Hoằng Huân một tay khoác lên cửa xe, đầu hơi thò vào trong xe, anh thấp giọng nói: “Thời gian diễn tập bị lùi lại, tập huấn tiến hành trong nửa tháng. Trong khoảng thời gian này điện thoại di động tôi cũng không thể mang, nên em cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, có gì tôi sẽ gọi điện
lại cho em.” Nghiêng người cài dây an toàn cho cô, giống như cố ý hóa
giải tâm tình người nào đó, anh trêu chọc cô nói: “Tôi cũng học người ta lãng mạn thử một lần, nắm tay tượng trưng cho hôn tạm biệt đi.” Vừa dứt lời đã nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Trong thoáng chốc cảm xúc ly biệt lan tràn, trong lòng Mục Khả cảm thấy
khổ sở không chịu được. Trong nháy mắt bị bàn tay anh nắm lấy không hiểu sao cô lại rơi nước mắt, từng giọt từng giợt rơi xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau.
“Khóc cái gì, tôi đâu có đuổi em đi. Đừng dọa tôi, tôi sợ nhất là em khóc.”
Hạ Hoằng Huân nhoài người lên phía trước giống như là muốn ôm