
đều là “quái vật nhỏ” tình yêu tối
cao.
Hạ Hoằng Huân nhìn thẳng vào mắt cô, sủng ái như dỗ đứa bé nói: “Ngoan
ngoãn!” Dán lên gò má mịn màng như trẻ con của cô, anh cam kết: “Sẽ
không để cho em hối hận.”
Mục Khả không nói gì, chỉ càng chặt sát vào anh. Hai người tiếp tục hàn
huyên một hồi, Mục Khả chợt nhớ tới chuyện xấu hổ buổi sáng, cô rất uyển chuyển rất thẹn thùng giải thích về cái tin nhắn gửi nhầm kia.
Cố ý dùng râu trên cằm cọ cọ vào cái trán trơn bóng của cô coi như trừng
phạt, Hạ Hoằng Huân mập mờ nói: “Tôi còn đang suy nghĩ ngày mai có nên
bớt chút thời gian dẫn em đi mua cái mới.”
Mục Khả giương nanh múa vuốt đá anh: “Lưu manh, háo sắc!”
Hạ Hoằng Huân sang sảng cười, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy dịu dàng:
“Chờ sau này kết hôn chúng ta chính là người thân nhất rồi, chúng ta
nói những lời thân mật là rất bình thường, xấu hổ cái gì. Nói cho em
biết, đàn ông ở cùng phụ nữ, tất nhiên phải tạo ra chút khói lửa, những
lời nói đó, thuộc về tình cảm tinh thần cùng thân thể.”
Anh mà bắt đầu giở trò xấu thì Mục Khả sao có thể là đối thủ, đánh không
lại da mặt dày của anh, cô chỉ có thể bật dậy đuổi người: “Không quan
tâm đến mấy thứ linh tinh của anh, muốn đi đâu thì đi đi, em muốn đi ngủ rồi.”
Bận rộn một ngày Hạ Hoằng Huân cũng mệt mỏi, nhìn thời gian quả thật không
còn sớm, anh đứng lên ôm ra một cái chăn từ trong tủ quần áo: “Tôi trải
thêm cho em một lớp, phản của anh rất cứng sợ em ngủ không quen.” Trải
xong giường cho cô giũ mở cái chăn hình miếng đậu phụ, quay đầu lại nhìn cô nói: “Sáng mai khôi phục nguyên dạng cho tôi, có nghe thấy không?”
Gián tiếp phê bình nội vụ của cô. Mục Khả bĩu môi.
“Được rồi, em mau ngủ đi, tôi đến phòng làm việc ngủ. Sáng mai em muốn ngủ
đến mấy giờ cũng được, tỉnh ngủ Tiểu Vương sẽ sắp xếp đồ ăn sáng cho em, buổi sáng em đi chơi với Tiểu Thần trước, tôi hết bận sẽ trở lại.” Đi
tới cửa, anh còn nói: “Nếu nửa đêm em sợ cho phép em gọi điện thoại cho
tôi, nếu em mời tôi trở về ngủ cùng, tôi cũng sẽ rất vui lòng.” Nói
xong, anh nở nụ cười.
“Mau đi đi, còn lâu em mới nửa đêm gọi điện thoại cho đấy.” Biết phòng làm
việc của bọn họ có phòng nghỉ, bên trong đầy đủ mọi thứ, Mục Khả rất yên tâm
Hạ Hoằng Huân nhân cơ hội hôn một cái lên mặt cô: “Đừng mạnh miệng, theo
tôi dự đoán, không bao lâu, hai đại chủ lực Hồng Quân chúng ta sẽ ‘ hợp
lực ’ ở trên giường lớn này.”
Đây chính là nguyện vọng tốt đẹp của Hạ Hoằng Huân. Vậy mà, trong quá trình anh cố gắng thực hiện, trở ngại Hách Nghĩa Thành bố trí cho anh cũng
nối nhau mà tới. Mục Khả thậm chí còn chưa ở đoàn 532 được hai ngày, Hạ
Hoằng Huân đã nhận được lệnh từ cấp trên, vốn là nhiệm vụ diễn tập tương tự với kiểm tra đột nhiên lại có sự thay đổi, trong một đêm đối thủ của con át chủ bài doanh trại trinh sát từ một sư đoàn nào đó biến thành bộ đội huấn luyện đặc chủng —— quân đội Lam Quân.
Ai cũng biết, đây sẽ là một trận đánh ác liệt.
Hơn xa tình yêu, vô cùng oanh liệt!
Nhiệm vụ diễn tập thay đổi đột xuất làm đoàn 532 vô cùng căng thẳng.
Hạ Hoằng Huân vừa phải tham gia huấn luyện, vừa phải tham gia hội nghị
đoàn bộ, cả ngày bận việc đến mức ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Mục Khả thương anh cực khổ, cố ý oán trách ở đơn vị chơi không vui, nên cô muốn trở về.
Nhìn thấu tâm tư của cô, Hạ Hoằng Huân áy náy nói: “Xin lỗi, để em tới đây
lại không thời gian ở bên em. Nếu không ở lại thêm hai ngày nữa đi, dầu
gì buổi tối còn có thời gian gặp mặt.” Thật sự anh không muốn cô đi, có
Mục Khả ở bên cạnh, mọi mệt mỏi dường như tan biến hết.
Nhìn trên gương mặt anh hiện rõ sự chân thành mãnh liệt cùng áy náy, Mục Khả hiểu chuyện nói: “Em tới lúc này chỉ làm anh thêm phiền, chờ diễn tập
xong rồi em lại tới chơi, đến lúc đó anh có thể ngày ngày bên cạnh em.”
Để cho anh yên tâm, cô kéo cánh tay anh làm bộ than thở, lại giống oán
trách, lại càng giống làm nũng nói: “Thật sự là Quốc Dân đảng thuế
nhiều, đương nhiên hội họp cũng nhiều, thời gian ban ngày của anh đều
phải cống hiến cho bên ngoài hết rồi, đáng thương cho em chỉ có thể được chia cho chút xíu thời gian ngủ với anh, thật không công bằng .”
Nói đến chia sẻ thời gian ngủ, nếu là trước đây Hạ Hoằng Huân sẽ tranh thủ
mượn đề tài này để nói chuyện lưu manh, nhưng trong giờ phút này anh lại không có tâm tình, xoay bả vai của cô lại, anh nói: “Tôi cũng nói
chuyện với Chính ủy rồi, chờ kết thúc diễn tập được nghỉ ngơi mấy ngày.
Đến lúc đó tất cả thời gian đều dành cho em, được không?”
Mục Khả gật đầu, lấy lại nụ cười ngọt ngào yếu ớt.
Đêm trước ngày chia tay Hạ Hoằng Huân vẫn ngủ ở phòng làm việc. Cũng không
phải lo lắng không kiềm chế được, chẳng qua dù sao ôm mỹ nhân trong
ngực, anh lại không phải họ Liễu, làm sao có thể yên ổn mà ngủ được?
Ngược lại đối với anh mà nói, đây tuyệt đối là hành hạ. Thay vì chịu
tội, không bằng sau này yêu cầu cô bạn gái nhỏ bồi thường lợi ích thực
tế. Cho nên, chờ Mục Khả ngủ say ở trong ngực anh, Hạ Hoằng Huân rón rén cẩn thận ôm cô trở về giường không để cho cô bị thức giấc, tỉ mỉ cẩn