Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326944

Bình chọn: 9.5.00/10/694 lượt.

khóc lóc nỉ non, tôi cũng mặc kệ em."

"Thật sự mặc kệ?"

"Mặc kệ!"

"Kể cả em đi?"

Hạ Hoằng Huân giữ chặt tay cô: "Em muốn đi đâu?"

"Đi tìm người khác quản."

"Tối lửa tắt đèn thế này em định tìm thế nào? Anh chiều theo em là được." Hạ Hoằng Huân cắn môi liền dắt tay cô đi.

"Đi đâu vậy?"

"Phòng làm việc của anh."

Một âm thanh cao vút mang theo nghi ngờ xuất hiện: "Hả?"

"Hả cái gì? Em nghĩ rằng chúng ta làm gì à?" Thấy cô cố sống cố chết không

chịu đi, Hạ Hoằng Huân đành nghiêm mặt giải thích: "Không phải em nói

đau bả vai sao, đi bôi thuốc thôi."

Mục Khả có chút ngại ngùng: "Việc ấy, cũng phải là rất đau..."

"Yên tâm, tôi không phải là người nhân cơ hội bắt nạt em." Hạ Hoằng Huân nửa kéo nửa ôm Mục Khả đi tới văn phòng anh, ấn cô ngồi trên ghế, xoay

người lấy trên bàn mấy thứ đặt vào tay cô, nói giọng mệnh lệnh: "Ăn đi."

Cầm miếng bánh gato hoa quả, Mục Khả ngẩng đầu hỏi anh: "Thật là sinh nhật anh sao?" Còn tưởng rằng anh lừa cô.

"Chẳng lẽ lừa em sao?" Hạ Hoằng Huân vò rối mái tóc của cô. "Bọn Viên Soái

mua, để dành cho em một miếng." Nếu không phải lo lắng đợt huấn luyện

quân sự chưa kết thúc có thể xảy ra ảnh hưởng không tốt, lúc gần tối mấy anh em cắt bánh ngọt, anh vô cùng muốn gọi Mục Khả đến đây.

Mục Khả suy nghĩ một chút, tự nhiên múc một ít bánh ngọt đưa tới miệng anh.

Người nào đó không hiểu phong tình, quay đầu từ chối nói: "Tôi không thích mấy đồ ăn này, em ăn đi."

Mục Khả nâng cái nĩa lên không chịu buông, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên làm nũng: "Ăn một miếng thôi, một miếng nhỏ thôi mà."

Nghe nói con gái biết làm nũng là người con gái đáng yêu nhất. Còn nghe nói, đàn ông sợ nhột là đàn ông thương vợ nhất. Hai điểm này nếu lấy Hạ

Hoằng Huân cùng Mục Khả làm dẫn chứng có lẽ là thích hợp nhất. Nhưng mà

hiện tại, bọn họ đều không biết rằng đối phương vừa vặn xứng đôi đến

thế.

Khống chế không nổi ý cười bên miệng, Hạ Hoằng Huân ăn miếng bánh ngọt duy nhất trong sinh nhật ba mươi hai tuổi trên tay cô.

Cuộc sống sau này thường xuyên xuất hiện những tình huống như vậy, Mục Khả

thường xuyên thích ăn những thứ đồ ăn vặt mà đều là những thứ Hạ Hoằng

Huân không thích, nhưng anh vẫn luôn cố tình chuẩn bị cho cô, còn cô thì từ đầu đến cuối không hiểu tại sao anh biết cô thích chúng, có một lần

cô không nhịn được liền hỏi anh: "Có phải anh đã từng điều tra đúng

không?"

Thấy anh lắc đầu, cô không tin hỏi lại: "Thật sao?"

Anh vẫn kiên định đáp: "Thật."

"Cái này có thể có."

"Cái này thật không có."

Tinh thần ngoan cố của Mục Khả dâng lên, cô không cam lòng thuyết phục: "Cái này thật có thể có."

Hạ Hoằng Huân quay mặt đi, thật lâu mới nói: "Cái này, thật là có."

Nhìn vẻ mặt không tự nhiên của anh, đồng chí nhỏ đắc ý nở nụ cười.

Đợi Mục Khả ăn xong bánh ngọt, Hạ Hoằng Huân cầm một lọ thuốc nhỏ đi tới:

"Không phải có Viên Soái giúp em nâng từ phía sau sao, làm thế nào mà

vẫn để bị thương." Vừa nói, anh đã đưa tay kéo cổ áo T-shirt của cô

xuống hơi thấp, xoa nhè nhẹ chỗ vai hơi sưng đỏ.

Tay của anh có

phần thô ráp, hẳn là do việc huấn luyện quanh năm tạo thành, chạm vào da thịt non mịn của cô, liền xuất hiện cảm giác tê dại còn rất ấm áp. Mục

Khả xoay mặt cắn môi dưới, dáng vẻ yêu kiều của “cô gái nhỏ” đều hiện ra hết.

Lực chú ý của Hạ Hoằng Huân đều đặt trên chỗ xương vai cô,

rồi lấy thuốc mỡ xoa nhẹ một lát, kéo cổ áo trở lại mới phát hiện gương

mặt cô hơi đỏ, anh mím môi nở nụ cười, cố ý nhích dần tới gần cô nói:

"Tôi phát hiện ra khi em đỏ mặt cũng có thể coi như xinh đẹp."

Nào có ai nói như anh! Mục Khả tức giận.

Lúc cô quay mặt lại, Hạ Hoằng Huân đưa tay kéo lấy thắt lưng mềm mại của

cô, ôm cô vào trong lòng đồng thời cúi đầu hôn lên đôi môi đang hé mở...

Quân nhân làm cái gì cũng đều dùng sức, bao gồm cả việc hôn môi.

Hạ Hoằng Huân cường thế hôn sâu làm tim Mục Khả đập nhanh hơn, khi cô đã

cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là ‘hít thở không thông’ thì dường như có

một luồng điện trực tiếp đánh bật phòng ngự trong lòng, thân thể không

tự chủ được run lên nhè nhẹ.

Ôm sát cô gái nhỏ trong lòng, Hạ

Hoằng Huân tháo bỏ sự uy nghiêm quen thuộc, thực lòng chỉ muốn dùng thân phận một người đàn ông mà hôn cô thật sâu, từ đôi môi mềm mại, nhẹ

nhàng lướt đến cái gáy non mịn, không kìm được in một dấu ấn chỉ thuộc

riêng về anh.

Nụ hôn vừa đi qua, trên cổ Mục Khả khó tránh khỏi lưu lại dấu vết làm cho người ta liên tưởng.

Nhìn lại "Thành quả chiến đấu", Hạ Hoằng Huân đưa tay vuốt ve hai má đang

ửng hồng của cô, một chút cảm giác áy náy cũng không có, ngược lại còn

nói: "Đúng thật là da mịn thịt mềm, chỉ mới đụng nhẹ một chút đã lưu lại dấu vết rõ ràng như vậy rồi, đau không? Về sau tôi sẽ chú ý hơn, xuống

tay nhẹ một chút." Còn muốn có lần sau? Nghe lời nói của Hạ Hoằng Huân, Mục Khả giơ tay lên sờ sờ cái cổ hơi hơi đau, lấy ánh mắt

cực kỳ không thân thiện hung hãn trách anh, sau đó xoay mặt đi không để ý tới người nào đó, uất ức như nàng dâu nhỏ, cho đến khi Doanh trưởng

Hạ đại danh đỉnh đỉnh chủ động đưa ra ý kiến tự nguyện nhận trừng phạt

của thủ trưởng, mớ