
Mục Khả lập tức
dâng lên tận đỉnh đầu, cô tức giận ném chăn xuống đất, lông mày dựng lên cãi lại: "Dọn phòng tốt thì rất giỏi sao?" Hung hăng đạp lên chăn hai
phát, cô nói: "Có bản lãnh anh dùng miếng đậu phụ đánh gục kẻ địch, coi
như anh lợi hại."
Hít một hơi thật sâu, Hạ Hoằng Huân cưỡng chế
mình tỉnh táo, đối mặt với cô gái cố ý đối nghịch cùng anh, anh không
thể luống cuống.
"Quân đội trước nay vẫn coi trọng quản lý nội
vụ, cũng giống như rèn luyện quân nhân phục tùng kỷ luật cùng đoàn kết.
Đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ không đáng kể. Ở trên chiến trường,
bất kỳ một chi tiết nhỏ nào cũng có thể quyết định sinh mệnh các chiến
sĩ có thuộc về bản thân hay không!"
"Đồng chí sĩ quan." Mục Khả
không chút nào yếu thế, cô nói năng hùng hồn: "Xã hội tiến bộ, thời đại
đang phát triển, xin anh thay đổi một chút mấy cái quan niệm cũ kỹ đó,
không nên đem miếng đậu phụ đó làm tiêu chuẩn bình xét nội vụ. Ở trên
chiến trường, sẽ không có ai khiêng chăn đánh giặc."
"Trên chiến
trường, chúng ta coi trọng chiến thuật; trong bộ đội, chúng ta tuân theo điều lệnh nội vụ. Thân là học viên, cô phải theo như yêu cầu của tôi mà làm, phục tùng quản lý."
Nhìn thẳng đôi mắt sáng ngời của anh,
Mục Khả phản bác: "Anh cũng biết tôi là học viên không phải lính! Tại
sao lấy tiêu chuẩn bộ đội yêu cầu tôi? Anh thích dọn phòng sạch sẽ là
chuyện của anh, tôi mạn phép thích bừa bộn hóa phòng ốc!"
"Học viên ở trụ sở huấn luyện cũng giống với lính bộ đội. Đây là thép kỷ luật, không cho bất cứ ai thay đổi."
Uy nghiêm bị khiêu khích, sự trầm ổn của Hạ Hoằng Huân cuối cùng cũng dùng hết, anh lạnh lùng nói: "Nhặt chăn lên, tập!"
Bị sự cứng nhắc của anh chọc giận, Mục Khả dưới ánh mắt kinh ngạc của các
bạn học nhảy đến trên chăn đạp vô số phát, nhìn thẳng vào mắt Hạ Hoằng
Huân năm giây, sau đó cô đột nhiên hô: "Tôi muốn đổi chăn với anh!"
Bạn học ở đây cũng sửng sốt, thậm chí ngay cả Hạ Hoằng Huân cũng không theo được kịp lối suy nghĩ của cô, thật lâu không nói ra được gì.
Sau này anh hiểu được, chăn của mình đã bị gấp thành nếp, so với chăn của
các cô quả thực dễ gấp hơn nhiều. Hôm bình xét nội vụ trước ngày chấm
dứt huấn luyện quân sự, lúc nhìn thấy chăn được gấp rối tinh rối mù anh
mới hiểu, cô căn bản chưa từng mở chăn này ra, mà để nó ở đó cho anh
kiểm tra.
Cho nên, đối với việc dọn dẹp phòng của cô mà nói, anh
tuyệt vọng. Nếu không ngày chia tay đó sẽ không cảm khái mà nói với Mục
Khả: "Nội vụ hùng mạnh của quân tôi, coi như hoàn toàn hủy trên tay cô."
Hồi tưởng lại những ngày "Tuổi trẻ khinh cuồng" kia, Mục Khả thật đúng là
không hiểu Hạ Hoằng Huân nói "Khiến người ta yêu thích" đến tột cùng là
nghĩa tốt hay nghĩa xấu. Hơn nữa buổi chiều cô mới "Ngất" ở trong ngực
người đàn ông khác, làm sao anh lại dám khẳng định cô không có bạn trai? Tuy nói bộ dáng của cô giống như thiếu nữ vị thành niên, nhưng giá cả
thị trường của cô không đến nỗi không tiêu thụ được chứ? Hơn nữa lấy
thói quen cô luôn đối nghịch với anh, anh dựa vào cái gì mà cho rằng cô
không ghét anh? Cô thậm chí hoài nghi anh cố ý chỉnh cô, mục đích là ở
trả thù cô gieo "Cây nông nghiệp" trên cổ anh. Nếu không thì là huấn
luyện đến điên rồi, coi "Quân địch" như cô thành đồng đội.
Suy
nghĩ bay thật xa lúc Mục Khả hồi hồn thì mới phát hiện Hạ Hoằng
Huân vẫn chưa đi, cô cảm thấy đôi bàn tay kia vuốt ve đỉnh đầu, động
tác vô cùng mềm nhẹ, giống như đang an ủi đứa bé bị thương, cùng lạnh
lùng nghiêm túc bình thường hoàn toàn không phù hợp.
Cảm thấy
không khí càng ngày càng kỳ quái, ngay cả hiện tượng choáng váng vừa đỡ
nay hình như lại có triệu chứng nghiêm trọng trở lại, Mục Khả bị đè nén
đến không được. Cô trở mình bò dậy, hất tay của anh ra, chất vấn: "Anh
sờ đủ chưa?"
Thu tay lại nhìn gương mặt đỏ hồng của cô, đáy mắt thoáng qua ánh sáng, Hạ Hoằng Huân hỏi cô: "Em ghét tôi sao?"
Hỏi sắc bén thế này, muốn cô trả lời thế nào đây. Gãi gãi mái tóc rối bời,
cô có chút không giải thích được nói: "Doanh trưởng Hạ, anh nhìn cho rõ, tôi là Mục Khả."
Hạ Hoằng Huân cau mày: "Không cần hoài nghi thị lực của tôi."
Tôi đang hoài nghi trí lực của anh! Mục Khả ở trong lòng bổ sung thêm một
câu, còn nói: "Anh là huấn luyện viên, tôi là học viên, thân phận của
chúng ta đối lập, không thích hợp."
Hạ Hoằng Huân cong khóe môi:
"Em là chỉ đạo viên, cùng học viên bình thường có bản chất khác biệt."
Sau đó lại sửa lại: "Không phải quan hệ đối lập, có thể miễn cưỡng coi
như là quan hệ đồng chí."
Suy nghĩ một chút, Mục Khả quyết nhất định lấy ra lý do hết sức thuyết phục, cô nói: "Cái đó, tôi có. . . . . ."
Hạ Hoằng Huân bình tĩnh cắt đứt lời cô: "Cái này không thể trở thành lý do cự tuyệt."
"Tôi còn chưa nói."
"Tôi biết."
"Anh biết cái gì?"
"Biết em cho rằng tôi không biết."
"Cái gì mà tôi cho rằng anh không biết."
"Em dám nói em không biết tôi đang nói cái gì?"
". . . . . ."
Trầm mặc mấy phút, ngay khi đồng chí Hạ Hoằng Huân chuẩn bị tổng kết cuộc
nói chuyện không được thân thiện lắm này, Mục Khả cau mày có chút buồn
rầu nói: "