
choáng váng.
Hạ Hoằng Huân cảm thấy được sự khác thường của cô, cho rằng không bảo vệ
tốt làm cô bị thương, đỡ bả vai của cô vội vàng hỏi: “Sao vậy? Đụng phải chỗ nào rồi?” Vừa nói, lại đỡ cô đứng lên. Trước mặt nhiều thầy trò,
anh không muốn làm cô lúng túng.
Ý thức Mục Khả là tỉnh táo, nhưng triệu chứng choáng váng làm cô vô cùng
khó chịu, muốn lui khỏi ngực anh, cả người lại mềm nhũn giống như bông
không làm được gì, chỉ có thể nói nhỏ: “Đầu tôi choáng váng. . . . . .”
“Khả Khả!” Lúc này, tiếng nói trầm thấp xuyên qua đám người truyền tới. Hách Nghĩa Thành chẳng biết đã đi tới sân huấn luyện từ lúc nào, anh mặc
quân trang bước nhanh tới, không chút cố kị, tự nhiên mà kéo Mục Khả từ
trong khuỷu tay Hạ Hoằng Huân vào trong ngực.
Nhìn Mục Khả được Hách Nghĩa Thành thân
mật ôm vào trước ngực, đáy mắt thâm thúy của Hạ Hoằng Huân dâng lên gợn
sóng, ngay sau đó bình ổn lại hơi thở như không có việc gì, trên mặt
không biến sắc giống như việc từng bị té ngã mất thể diện trước cả doanh trại trinh sát hoàn toàn không hề tồn tại, vẫn duy trì tỉnh táo bình
thản ung dung.
Nhưng mà Viên Soái hiểu rõ tính khí của
lão đại, biết chuyện này không xong. Nếu không lần đó trở lại địa bàn
của mình đồng chí Doanh trưởng cũng sẽ không phẫn nộ đến mức thiếu chút
nữa đập vỡ xương cốt các chiến sĩ. Đừng hiểu lầm, Hạ Hoằng Huân không
phải đánh bọn họ, mà còn trí mạng hơn so với cái này. Anh điều chỉnh
phương án huấn luyện cả đêm, làm cho cường độ tăng lên có thể so với bộ
đội đặc chủng. Cho nên nói, lính của doanh trại trinh sát cứng rắn như
vậy tuyệt đối là bị “Đấm” mà luyện ra được.
Hách Nghĩa Thành có chút ngoài ý muốn
với việc Hạ Hoằng Huân phụ trách huấn luyện quân sự đại học C, anh vốn
đang chờ lính Trinh Sát cùng anh luận võ phân cao thấp, rửa sạch sỉ nhục bị bắt, không nghĩ tới lúc đến trụ sở huấn luyện nhìn thấy một màn như
vậy. Theo bản năng ôm chặt Mục Khả, anh mím môi nhìn Hạ Hoằng Huân không nói lời nào.
Theo lý thuyết dù là quân hàm hay là
chức vụ Hách Nghĩa Thành cũng đều cao hơn Hạ Hoằng Huân, Hạ Hoằng Huân
nên phải cúi chào trước. Nhưng mà, ôm ấp không rời cùng ánh mắt bất mãn
khi nhìn anh, đều làm cho anh cực kỳ khó chịu. Vì vậy, Doanh trưởng Hạ
đáp lễ cho Tham Mưu Trưởng Hách bằng sự trầm mặc im ắng đầy bạo lực.
Hai người đối diện nhìn nhau, đường như
đã quên còn có một cô gái đang choáng váng ngây ngất chờ cứu viện. Thậm
chí ngay cả sĩ quan đang có mặt cũng cảm thấy không khí quỷ dị, hai mặt
nhìn nhau không nói được lời nào.
Qua một hồi lâu, ánh mắt Hạ Hoằng Huân
từ trên người Hách Nghĩa Thành chuyển qua trên mặt Mục Khả, thấy cô nhắm hai mắt nhíu chặt chân mày, rốt cuộc giơ tay lên cung kính hành lễ theo quân đội, trầm giọng nói: “Làm phiền Tham mưu trưởng Hách mang hộ học
viên Mục Khả đến phòng cứu thương kiểm tra, huấn luyện quân sự buổi
chiều có thể không cần tham gia.” Sau đó nhìn Viên Soái quát lên: “Tập
hợp!”
Lại có thể còn kiêu ngạo hơn cả anh. Nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành giận đến nghiến răng.
Huấn luyện quân sự cũng không có vì tiết mục nhỏ xen giữa này mà bị ảnh hưởng gì, vẫn tiến hành như thường lệ,
chỉ có điều thân là huấn luyện viên Hạ Hoằng Huân càng nghiêm khắc hơn,
dường như đã dùng tiêu chuẩn huấn luyện lính để yêu cầu nhóm chỉ đạo
viên.
Tô Điềm Âm rõ ràng cảm thấy tâm tình anh không tốt, cho nên cho dù đứng tư thế quân đội đứng đến sắp điên mất
cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nếu như theo lời Mục Khả nói, con nhóc
kia nhất định phải khởi nghĩa, còn cô, chỉ có ngoan ngoãn ở đây chịu
huấn luyện.
Mục Khả đường máu thấp, quá kích động
quá mệt nhọc quá đói cũng sẽ làm cô có cảm giác chóng mặt. Nhưng lần này khó chịu cũng không hoàn toàn là do cơ thể, mà là cô có lòng trốn
tránh.
Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi bất kể là nhào vào trên người Hạ Hoằng Huân, hay là để lại “Chứng cứ” ở trên cổ người
ta, cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, nào ngờ Hách Nghĩa
Thành thuận nước đẩy thuyền đột nhiên tập kích đến thăm cô biến thành
cọng rơm cứu mạng.
Lúc dựa vào trong ngực anh, cô theo bản năng bắt lấy cánh tay anh, từ từ nhắm hai mắt suy yếu nói một câu: “Hôn mê!”
Dĩ nhiên, thành phần choáng váng đúng là có, chẳng qua hàm lượng cao thấp còn phải đợi nghiên cứu. Chỉ là, Hách
Nghĩa Thành quen biết cô đương nhiên có thể hiểu được ngay lập tức, mặc
dù hiểu sai ý cho rằng nha đầu này mệt mỏi không muốn huấn luyện quân
sự, nhưng kết quả cũng như nhau, nhất định thật bình tĩnh giúp Mục Khả
che giấu, hơn nữa trong lúc giằng co với Hạ Hoằng Huân phải duy trì bình thản.
Rời khỏi tầm mắt của Doanh trưởng Hạ,
đồng chí nhỏMục Khả liền sống lại. Mở to đôi mắt long lanh cô nhìn thấy
Hướng Vi cũng đang ở chỗ này, dí dỏm le lưỡi một cái, nhỏ giọng nói:
“Thật sự có chút choáng váng đầu nha.” Dáng vẻ rõ ràng là chột dạ.
Thu hồi ánh mắt sùng bái ném tới trên
người Hạ Hoằng Huân, liếc mắt nhìn Hách Nghĩa Thành ở đối diện, Hướng Vi nén cười nói: “Vậy thì tiếp tục đi, cô giáo Mục!”
Hách Nghĩa Thành cũng cười, thấy sắc mặt Mục