
vượt qua cấp tám, học ròng rã 17 năm, không có gì đáng phải hâm mộ.”
Khang Bác kinh ngạc: “Cô à, cô còn nhỏ vậy đã bắt đầu học Tiếng Anh rồi hả?”
Trên mặt vẫn nở nụ cười hời hợt ấm áp, Mục Khả nhẹ giọng nói: “Mẹ cô là giáo sư dạy tiếng Anh.”
Khang Bác bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế, khó trách cô lại chọn ở lại trường. . . . . .”
Mục Khả cười cười không lên tiếng, nghỉ
ngơi đại khái chừng mười phút, thấy Tô Điềm Âm ở cách đó không xa hô to: “Mục Khả, mau tới đây.” Nghĩ rằng phải tập hợp, cô vội vàng đứng lên,
nhấc chân chạy ngay đến sân huấn luyện.
Tô Điềm Âm thấy cô thở hổn hển, nói: “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Xung phong à?” Khiến cho giáo viên bên cạnh cũng buồn cười.
Mọi người bị giáo huấn phát điên nên
thương lượng chơi trò chơi. Mục đích thật sự ẩn chứa trong đó chính là
muốn kéo gần khoảng cách với các huấn luyện viên, cố gắng làm cho quân
địch chuyển thành đồng minh, để mong một tháng huấn luyện tới được thả
lướt nước.
Mục Khả mệt đến bở hơi tai, thật sự
không còn hơi sức hao phí để chơi đùa, chết sống không chịu tham gia. Tô Điềm Âm hùng hổ mặc kệ cô có đồng ý hay không, trực tiếp cứ như đã thừa nhận, sau đó lôi kéo giáo viên khác đi mời sĩ quan huấn luyện, mục tiêu đương nhiên là đồng chí Trung tá rất nhiều lần được quan tâm coi trọng.
Hạ Hoằng Huân đang nói chuyện cùng Viên
Soái, khóe mắt liếc thấy có người đi tới, sau khi hiểu rõ dụng ý của Tô
Điềm Âm, nhíu mày theo thói quen, quay đầu lại nói với Viên Soái: “Cậu
đi làm cho bầu không khí trầm lặng này sôi nổi một chút.” Anh cũng cảm
thấy học viên đang chịu áp lực, anh đã bàn bạc với Viên Soái kế sách để
thay đổi tâm trạng cho mọi người.
Viên Soái biết Hạ Hoằng Huân coi trọng
hình ảnh và ảnh hưởng, không muốn hòa mình với học viên, nghe Tô Điềm Âm nói chỉ đạo viên cũng tham gia, đương nhiên nghĩ đến cảnh tượng đêm hôm đó Doanh trưởng dẫn Mục Khả chạy vòng, tâm tư anh chợt xoay chuyển,
giựt giây nói: “Doanh trưởng, ở chung một chỗ mà không ra chơi với bọn
họ cũng thật không công bằng, còn nữa, cũng không phát huy được ưu thế
quân ta.” Một mặt tự chủ trương trả lời Tô Điềm Âm ý nói huấn luyện viên Hạ cũng tham gia.
“Tạo phản phải không?” Hạ Hoằng Huân bất mãn liếc xéo Viên Soái.
Viên Soái bắt đầu dáng vẻ vô lại, vẻ mặt cợt nhả anh nói: “Doanh trưởng, anh cũng không thể trả đũa.”
“Cậu còn biết tôi là Doanh trưởng?”
“Biết, biết.” Viên Soái cười hắc hắc: “Nhưng trên điều lệnh có viết, chúng ta là quan hệ đồng chí bình đẳng.”
“Không tệ, càng ngày càng có tiền đồ
rồi.” Hạ Hoằng Huân gật đầu một cái, không để tâm nói: “Cho cậu chút mặt mũi cậu liền khua tay múa chân, nhìn xem tôi làm thế nào trừng trị
cậu.” Nhưng thật ra là không từ chối, coi như là đồng ý tham gia.
Mục Khả thấy Hạ Hoằng Huân đi tới lại
càng không muốn tham gia, nhưng cánh tay bị Tô Điềm Âm liều chết níu
lại, muốn đi cũng không đi được.
Nghe xong quy tắc, Viên Soái gọi vài
người huấn luyện viên cùng học viên tới, mười người chia làm năm tổ.
Không biết có phải anh cố ý hay không, Mục Khả thế nhưng vừa khéo mà
cùng kẻ địch – Hạ Hoằng Huân một tổ. Đứng ở bên cạnh dáng người cao một
mét tám mấy của anh, cô có vẻ thật nhỏ nhắn xinh xắn.
Hạ Hoằng Huân biết Viên Soái cố ý. Chiếu theo chiều cao khác nhau của anh và Mục Khả, đảm nhiệm trò chơi này rõ
ràng đã mất đi ưu thế, thậm chí còn rất tốn sức. Anh vốn định đề nghị
sắp xếp lại một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của đồng chí Mục
Khả thì không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt u ám liếc nhìn Viên Soái một
cái, như muốn nói: “Lão tử không để yên cho ngươi!” Người nào đó sợ tới
mức vội chạy sang chỗ khác coi như không nhìn thấy.
Để tăng thêm độ khó, kết hợp vật liệu
trụ sở huấn luyện hiện có, trò chơi quy định thế này: Sắp hai tổ viên
cho bọn họ đứng song song sát vào nhau, hai chân trái phải cột chung một chỗ, sau đó dùng khoảng cách giữa tay phải và tay trái nâng trái bóng
tiến lên phía trước 100m, trên đường đi nếu như trái bóng bị rớt phải
một tay nhặt lên rồi tiếp tục đi, ai đến điểm cuối cùng trước thì người
đó thắng, tổ thua phải biểu diễn tiết mục.
Tâm tình chống đối của Mục Khả bắt đầu
phát tác, cô không an phận mà đứng lắc lư làm loạn, cố ý không chịu khom người xuống phối hợp thao tác trói chân với Hạ Hoằng Huân.
Hạ Hoằng Huân ngừng động tác trên tay,
ngồi xổm trên mặt đất ngước mặt lên nhìn cô, cố làm ra vẻ nghiêm túc
nói: “Đồng chí nhỏ, bây giờ không phải là lúc để phát tiết tình cảm cá
nhân, mời cô phối hợp một chút!”
Mục Khả đang suy nghĩ làm thế nào để gây phiên phức cho anh, hoàn toàn
không phát hiện ở trong trò chơi này chiều cao hai người bất lợi, cô ôm
quả bóng rổ, cười giảo hoạt: “Dạ, đồng chí Doanh trưởng, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh của anh.”
Phục tùng mệnh lệnh? Nếu không nhìn ra cái ý đồ nho nhỏ cô thì anh đã không
phải là Hạ Hoằng Huân rồi. Nhưng với sức của cô cũng chả thể gây ra
nhiễu loạn gì, vì thế liền kệ cô. Khi cô còn tưởng không có việc gì ngọ
ngậy lộn xộn thì tay Hạ Hoằng Huân lại hơi dùng sức đè bắp chân của cô
xuống. Nghĩ thầm: đừng