Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Hạnh Phúc Không Bắn Không Trúng Bia

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324250

Bình chọn: 7.5.00/10/425 lượt.

g thường bị giày vò đến bảy giờ rưỡi mới có thể về đến nhà. Công việc của Hạ Hoằng Huân lại quá bận

rộn, không thể ngày ngày đưa đón cô, mỗi lần nghĩ đến sự hy sinh vất vả

của cô, Hạ Hoằng Huân không nhịn được tự trách mình. Trước kia cứng cổ

nói với Hách Nghĩa Thành rằng có thể cho cô một mái nhà bình thường,

nhưng mái nhà bình thường này thực chất là cô cho anh.

Quả thật là vất vả, nhất là mỗi ngày rời giường, quả thật quá đau khổ.

Nhưng ai bảo cô yêu anh cơ. Mục Khả sửa lại quân trang cho anh một chút, nghĩ thế nào nhón chân lên hôn một cái lên mặt anh, làm nũng nói: “Vậy

anh đối tốt với em một chút chứ sao.”

Hiểu được cô đang xoa dịu lòng anh, Hạ Hoằng Huân ôm lấy cô, than thở nói:

“Cũng may còn có nghỉ đông và nghỉ hè, nếu không anh thật sự không thể

để em đi lại vẩt vả như vậy, thể trạng của em căn bản sẽ không chịu nổi

sự vất vả như thế.”

Mục Khả ôm hông của anh chặt hơn dính vào trong ngực anh, cười nói: “Không

nên đánh giá thấp khả năng chịu đựng của em nha, em ít khi sinh bệnh

lắm.” Cô đương nhiên hiểu rõ, chăm sóc bản thân cho thật tốt là cách ủng hộ công việc của anh.

Hôn một cái lên mái tóc cô, Hạ Hoằng Huân dặn dò: “Lần này thời gian huấn

luyện dã ngoại hơi dài, em tốt nhất ngoan ngoãn ở nhà. Nếu cảm thấy buồn có thể đến thành phố A chơi với Nhã Ngôn, chỉ cần gọi điện thoại nói

trước cho anh, anh sẽ sắp xếp người đưa em đi.”

Mục Khả từ trong ngực anh chui ra, quan tâm nói: “Em biết, em cũng không

phải đứa trẻ ba tuổi, có thể tự chăm sóc anh, ngược lại anh nha, chú ý

thắt lưng một chút, bây giờ đã là Đoàn trưởng, không cần thiết phải tự

mình ra sân huấn luyện, đừng có giành chén cơm của người khác.”

Hạ Hoằng Huân mỉm cười, theo thói quen véo một cái lên gương mặt non nớt của cô.

Bởi vì được nghỉ hè, Hạ Hoằng Huân lại đi huấn luyện dã ngoại, Mục Khả chỉ

có thể ngoan ngoãn ở nhà một mình. Một tuần lễ trôi qua cô cảm thấy nhàm chán không chịu được liền đến thành phố A tìm dì nhỏ Hạ Nhã Ngôn. Hai

cùng cùng đến sư bộ náo loạn Hách Nghĩa Thành hai ngày, sau đó bị Mục

Nham gọi điện thoại bảo tới giúp chăm sóc Đồng Đồng. Đợi đến khi An Dĩ

Nhược từ nước ngoài trở về, cô mới hết hạn tù được phóng thích về nhà.

Sau khi Hạ Hoằng Huân biết chuyện này đã phê bình Mục Nham: “Cậu tưởng bà

xã của tôi là bảo mẫu của nhà cậu sao? Cô ấy vất vả lắm mới được nghỉ

phép còn phải đi làm công cho cậu, thật quá đáng.”

Mục Nham cười sảng khoái, “Cậu rõ ràng là đang ghen tị, có bản lãnh thì

nhanh chóng sinh một đứa để Khả Khả trông đi, như vậy tôi sẽ không có lý do bắt cô ấy tới nữa.”

“Tất nhiên là tôi muốn.” Nhắc tới đứa bé, Hạ Hoằng Huân hơi buồn bực. “Cậu

không phải không biết, cô ấy còn nhỏ, thương lượng với tôi tạm thời chưa muốn thôi việc, bảo đợi đến khi có thể thích ứng hoàn toàn với cuộc

sống hôn nhân, tôi có thể không đồng ý sao?”

“Cậu xem đi, cưới bã xã nhỏ hơn mình quá nhiều cũng có cái tệ, đợi cô ấy

không còn nhỏ, cậu cũng đã già rồi.” Mục Nham cười anh: “Hôn lễ của hai

người vốn đã quá khiêm tốn, nhiều người còn không biết Khả Khả đã kết

hôn, cậu phải cực kì đề cao cảnh giác, hậu phương cũng không hẳn đã an

toàn, mà cậu thì hay phải đi huấn luyện ở bên ngoài, không sợ cô ấy bị

người khác lừa đi sao?”

Thấy chưa, không có dáng vẻ anh họ gì hết. Hạ Hoằng Huân không biết lớn nhỏ

cãi lại anh: “Cậu đúng là nói chuyện không biết suy nghĩ, đừng quên là

ai lặng lẽ khiến chị dâu mang thai nên phải chạy tới phòng khách ngủ một tháng, còn không biết xấu hổ nhắc nhở tôi.”

Bị vạch trần, Mục Nham giải thích: “Cái này là ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

Hạ Hoằng Huân bật cười: “Không nói nữa, tôi đây còn phải làm việc nữa, nhớ đưa bà xã tôi về nhà an toàn, nếu không cứ chờ tôi trở về sẽ tính sổ

với anh.”

Vốn chỉ định ở thành phố A chơi mấy ngày rồi trở về, không ngờ lại ở tận

một tháng. Sau khi về nhà Mục Khả tiến hành tổng vệ sinh lần một lần,

buổi tối nói chuyện điện thoại với Hạ Hoằng Huân hỏi anh khi nào huấn

luyện dã ngoại kết thúc, Hạ Hoằng Huân nói: “Còn mười ngày nữa, mấy ngày trước mưa to, ảnh hưởng đến tiến độ.”

“Mười ngày? Lâu như vậy sao?” Mục Khả nghe xong có chút nhụt chí.

Nghe ra thất vọng trong lời nói của cô, Hạ Hoằng Huân ngồi trong lều dỗ dành cô: “Nhớ anh sao? Ngoan, mười ngày sẽ trôi qua nhanh thôi, được không?”

Mục cũng không muốn kéo chân anh, xốc lại tinh thần nói chuyện phiếm cùng

anh, đau lòng thấy anh bận suốt một ngày, nũng nịu mấy câu sau đó chủ

động nói cúp điện thoại.

Đêm nay cô nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, sáng hôm sau thu xếp mấy bộ quần áo đơn giản, mang theo một chút đồ ăn bình thường Hạ

Hoằng Huân thích ăn, một mình đi dã ngoại.

Căn cứ huấn luyện bên ngoài cách đoàn 5-3-2 rất xa, đường lại rất khó đi.

Không nói đến đầu óc choáng váng, ngay cả dạ dày cũng đảo lộn tùng phèo. Không biết đã phải ngồi xóc nảy bao lâu, cuối cùng Mục Khả cũng đến

nơi. Đến lúc nhìn thấy Hạ Hoằng Huân đã là xế chiều. Anh mặc trang phục

chỉ huy, gương mặt anh tuấn bị phơi nắng có hơi đen lại, khi nhìn thấy

cô, anh


Snack's 1967