
ắt Hạ Hoằng Huân “Hôn
thắng lợi” trước mặt mọi người, còn muốn nghe lời bình của Lục Trạm
Minh. Mục Khả sợ tới mức chỉ biết túm vạt áo anh không thả. Cũng may
cuối cùng Hạ Hoằng Huân ăn vạ thành công, chỉ hôn tượng trưng một cái
lên trán cô, rồi nửa tiễn nửa đuổi mấy ông lớn này đi.
Để Tiểu Vương định thu dọn “Chiến trường” về nghỉ, Hạ Hoằng Huân ôm Mục
Khả vào trong ngực, hai người chìm đắm trong một cái hôn thật dài, tiếp
đó, Hạ Hoằng Huân đột nhiên dừng lại, ra hiệu bảo cô đừng lên tiếng. Anh khẽ bước nhanh tới cửa, không hề báo trước mở cửa ra, làm Lục Trạm Minh cầm đầu mấy tên sĩ quan lảo đảo ngã vào cửa, thậm chí cả Hướng Vi lẽ ra nên được An Cơ đưa về thành phố A rồi cũng vì quán tính mà nhào lên
lưng người khác.
Nhìn mấy sĩ quan vì muốn nghe lén mà bị ngã mất hết cả hình tượng, Mục cười gập cả bụng.
Chờ họ đi thật, rửa mặt xong Mục Khả ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sa lon,
nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, nghĩ tối nay
chuyện nhất định phải xảy ra, cô giấu khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng giữa
hai tay, vừa khẩn trương mong đợi, lại không nhịn được buồn rầu vì cái
cửa.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, Hạ Hoằng Huân lau tóc ngồi
trêu cô: “Sao nào, còn buồn gì nữa đây? Ngày mai anh sửa lại cửa. Bây
giờ tập hợp, ngủ!”
Mục Khả mân mê cái miệng nhỏ nhắn, lúc ngước mắt nhìn lồng ngực tinh tráng
của anh hiện ra trong không khí khuôn mặt cô liền đỏ ửng xinh đẹp, cô
hơi sẵng giọng: “Không phải đã đưa áo ngủ vào cho anh rồi sao, sao lại
mặc áo ba lỗ ra đây?”
Bây giờ đã cầm giấy chứng nhận rồi, tuyệt đối phải hành động theo như trình tự. Hạ Hoằng Huân cười không đàng hoàng, trong tiếng hô kinh ngạc của
Mục Khả anh ôm lấy cô: “Ngủ cũng không cần thiết phải mặc, mặc xong lại
cởi ra còn không phiền phức hơn sao. Tiết kiệm thời gian tiến hành trình tự tiếp theo, kẻo chưa thân thiết đã bị còi báo gọi dậy rồi.”
Mục Khả buồn cười đánh anh: “Đáng ghét, nói như bấm đồng hồ vậy, trong
đầu đầy hương chuối. . . . . .” Còn chưa dứt lời, đã bị Hạ Hoằng Huân
ném lên giữa giường, mà anh lại lấn người nửa đè trên người cô, kéo tay
cô xoa cơ thể rắn chắc lại không mất co dãn của anh, cười cợt nhả đắc ý: “Thế nào, vừa lòng không?”
Cô xấu hổ không dám nhìn thẳng vào da thịt màu lúa mạch cùng ngực dày rộng rắn chắc của anh, Mục Khả nhặt gối lên đập vào.
Hạ Hoằng Huân nhanh nhẹn đoạt lấy “Vũ khí”, cười lớn bắt cô dâu nhỏ vào
lòng, tắt đèn đồng thời ra lệnh: “Ẩn nấp! Đào hố trồng trọt!”
Sáng tối chập chờn trong ánh nến, Mục Khả vừa kéo chăn che người vừa lấy
chân nhỏ ngăn không cho anh đến gần, nửa thương lượng nửa làm nũng nói:
“Không có cửa không được tự nhiên, hay là anh sửa nó đi đã.”
Hạ Hoằng Huân vung tay lên lấy chăn mỏng cô đang đắp trùm lên cả hai
người, trước khi hôn cô anh nói nhỏ mập mờ: “Bài tập ở nhà đều phải núp
trong chăn làm, không tự nhiên cái gì!”
Khi đôi môi nóng bỏng của anh hạ xuống, Mục Khả quân lính tan rã, cô không
kìm chế nổi phát ra tiếng nức nở vô lực rời rạc, động tình ôm lấy thân
thể bền chắc mà có lực của anh. . . . . . Áo ngủ lụa màu trắng bị thô lỗ cởi khỏi thân thể, ý thức mê ly cô không nhịn được yêu kiều nói: “Anh
nhẹ chút đi, đừng kéo hỏng. . . . . .”
Thân thể vì khát vọng mà chợt căng thẳng, Hạ Hoằng Huân hô hấp nặng nề, ôm
chặt cô, giọng anh khàn khàn nói nhỏ bên tai cô: “Biết rồi, sẽ nhẹ,
nghiêm khắc chấp hành chỉ thị của vợ!”
Oán trách còn sót lại bị anh ngậm vào trong miệng, thấp thoáng dưới đuốc
hoa long phượng (1) trong nụ hôn sâu cuồng nhiệt, họ hoàn toàn kết hợp
với nhau, trượt vào vườn địa đàng, định cách đồng trinh.
Vì vậy, Hạ Hoằng Huân và Mục Khả lần đầu tiên làm bài tập ở nhà, cứ như vậy hoàn thành trong phòng ngủ không có cửa.
Chấm dứt ở đây, đã hạnh phúc rồi, tất cả đều kết thúc.
Nhưng mà, đám “Lục lâm hảo hán” đoàn 5-3-2 kia sao có thể bỏ qua cho đồng chí Phó Đoàn Trưởng dễ dàng như thế? Hai giờ sáng, kích tình sục sôi mãnh
liệt vừa qua đi, khi Hạ Hoằng Huân mệt mỏi ôm Mục Khả ngủ say nằm trên
người anh thì bọn họ diễn một màn hành động quân sự đã dự tính trước ——
thổi kèn tập hợp khẩn cấp. Kết quả là, cả Đoàn trưởng Lục Trạm Minh và
toàn bộ tướng sĩ trong đoàn đều đến đông đủ, chỉ riêng chú rể mới ôm
được mỹ nhân về thì không hề thấy xuất hiện.
Vì thế, Hạ Hoằng Huân bị mọi người cười mất mấy năm.
Sau này, khi Hạ Hoằng Huân nói dóc chuyện này với Lệ Hành thì tham mưu trẻ tuổi rất chính nghĩa nói: “Xin cam đoan với **, tuyệt đối làm theo
nguyên tắc.” Người nào đó tức đến mức hận không thể cho anh một cú đấm.
Hôn lễ truyền thống cử hành vào mùng bảy tháng bảy âm lịch. Khi Mục Khả
khoác áo cưới thánh khiết được Hạ Hoằng Huân ôm lên từ trên giường, cô
đột nhiên kéo vạt áo Hách Nghĩa Thành.
Mắt Hách Nghĩa Thành thoáng chốc liền đỏ lên, cầm lấy bàn tay nhỏ của cô,
lúc mở miệng giọng lại có chút nghẹn ngào: “Nếu Hạ Hoằng Huân dám bắt
nạt cháu, cậu út tuyệt đối không tha cho cậu ta. Đi đi, sống cho tốt.”
Mục Khả khóc gật đầu. Hồi lâu sau cũng buông lỏng tay ra, ôm cổ Hạ Hoằng Huân.