
cảm thấy kỳ lạ là tại sao lại không gặp tham mưu Hồ, thì ra là tự
mình tới đây. Giọng nói Hạ Hoằng Huân có chút dịu đi, anh nói: “Chỗ này
gập ghềnh như vậy, em đi xe tới đây cũng không an toàn, ngộ nhỡ xảy ra
chuyện gì, em bảo anh phải làm sao, hả?”
Điều này làm sao cô không hiểu, nhưng cô cũng có nỗi khổ tâm. Mục Khả cúi
đầu giải thích: “3 ngày nữa là khai giảng đại học C, em nhận được thông
báo rằng phải tham gia huấn luyện bổ túc cùng hai giáo viên khác trên
giáo ủy, trong một tháng không được ra ngoài.” Nói cách khác là nếu như
hôm nay cô không đến, chờ đến khi anh kết thúc tập huấn dã ngoại thì cô
đã tham gia học bổ túc rồi, tính ra hai người lại phải xa nhau thêm một
thời gian nữa mới có thể gặp mặt được.
Hoá ra là như vậy, khó trách cô luôn luôn hiểu chuyện nay lại đột nhiên
chạy tới đây. Nghĩ đến giọng điệu của mình lúc trước, Hạ Hoằng Huân kéo
cô vào trong ngực, dịu dàng an ủi: “Được rồi, đừng giận nữa, là anh
không đúng, không hiểu rõ tình hình đã mắng em, trách nhầm em rồi.”
Thân thể Mục Khả không phản kháng, nhưng trong miệng lại oán trách: “Sao anh lại hung dữ như thế chứ, còn hung dữ hơn lúc răn đe lính của anh, làm
em sợ muốn chết.” Từ lúc yêu nhau cho đến khi kết hôn, anh chưa hề mắng
cô lần nào, ở trong lòng cô cũng hơi khó chấp nhận.
Vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, Hạ Hoằng Huân nói: “Xin lỗi, là anh hơi nóng
nảy. Nhưng em không thông báo đã đột nhiên tới đây, đừng nói anh hù dọa
em, em mới hù dọa anh sợ hết hồn.”
Mục Khả ôm cổ của anh: “Vậy anh có nhớ em không?”
Hạ Hoằng Huân cũng thành thật, di di chóp mũi của cô, anh nói: “Nhớ, cả đêm cả ngày đều nhớ.”
Mục Khả cười, chủ động tiến tới hôn một cái lên đôi môi anh, đổi lại là một cái hôn triền miên thật sâu.
Dỗ dành bà xã xong, đồng chí đoàn trưởng tự mình múc nước rửa mặt cho “thủ trưởng”, dọn dẹp thỏa đáng xong Hạ Hoằng Huân dẫn Mục Khả đến chỗ Ninh
Anh Lỗi ăn cơm. Vừa vào cửa, Mục Khả đã bị lượng đồ ăn lớn trên bàn hù
dọa.
Nhìn mâm đĩa cùng chén lớn chén nhỏ, Hạ Hoằng Huân cười nói với Ninh An Lỗi: “Anh đây là mời cơm hay cho heo ăn vậy.”
Ninh An Lỗi kêu Mục Khả ngồi, cười ha ha nói: “Điều kiện hơi kém, nhưng chị
dâu nhỏ đường xa đến chơi, thế nào cũng phải hoan nghênh một chút chứ,
chúng ta đành chấp nhận thôi.”
Tập huấn bên ngoài vô cùng gian khổ, nếu như không phải do Mục Khả tới
thì đoàn trưởng như Hạ Hoằng Huân cũng sẽ cầm hộp cơm quân dụng ăn thôi, đâu có chuyện bày cả một bàn đồ ăn như thế này.
Hiểu tình hình, Mục Khả biết lần này tới đây quả thật có phần lỗ mãng. Buổi
tối lúc cô ngủ lại lều của Hạ Hoằng Huân, cô thành khẩn nhận lỗi với
anh: “Thật xin lỗi, em sai rồi. Từ nay về sau em sẽ không bao giờ gây
phiền toái cho anh nữa, anh đừng giận em.”
Hạ Hoằng Huân cởi quần áo nằm xuống: “Anh không giận. Nhưng lần sau không được làm thế nữa.”
Mục Khả chủ động nằm gọn trong ngực anh, gối lên cánh tay của anh, đem
khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào người anh, dịu dàng nói: “Biết rồi, bảo đảm
lần sau không làm thế này nữa.”
Hai người hàn huyên một chút, Mục Khả quan tâm nói: “Anh mệt mỏi cả một ngày rồi, ngủ đi.”
Hạ Hoằng Huân đang nhắm mắt dưỡng thần nghe thấy vậy tinh thần đột nhiên
tỉnh táo, nghiêng người ôm cô, cúi xuống bên tai cô mờ ám nói: “Bài tập
về nhà còn chưa làm đã muốn ngủ sao? Không phải hỏi anh có nhớ em không
à, trả lời bằng hành động thực tế sẽ có sức thuyết phục hơn.” Vừa dứt
lời liền cúi xuống hôn Mục Khả, đồng thời bàn tay xấu xa kéo dây lưng áo ngủ của cô xuống, nhanh nhẹn cởi áo ngủ ra, châm dầu vào lửa vuốt ve
thân thể mềm mại của cô. Cảm thấy cô không thể kiềm chế được khẽ ngâm
nga, nụ hôn của anh dần dần rời xuống, dừng lại trên bộ ngực mềm mại của cô, hôn miết, gặm cắn……
Dù sao Hạ Hoằng Huân cũng là người được huấn luyện quân sự bài bản, nên
thể lực anh thật sự rất tốt, so ra Mục Khả có vẻ quá nhu nhược. Cố tình
hiệu quả cách âm ở trong lều lại không tốt, cho dù bị ném lên mây cô
cũng không dám phát ra âm thanh, không thể làm gì khác hơn đành cắn lên
vai anh, cùng anh đi vào hệ thống tĩnh âm chấn động. Bài tập về nhà lần
này được hoàn thành ngọt ngào đến vô cùng.
Triền miên đi qua, Mục Khả nằm trong ngực anh ngủ thật say, Hạ Hoằng Huân tựa vào đầu giường quạt gió đuổi muỗi cho cô. Nhưng dù có anh quạt cho cô
hơn nửa đêm nhưng Mục Khả vẫn bị cắn rất thảm, mặt, cánh tay, thậm chí
cả ngực và mông cũng không thể may mắn thoát nạn.
Ngày hôm sau lúc trời vừa sáng, Mục Khả không thể chịu nổi ngứa phải rời
giường, lay Hạ Hoằng Huân tỉnh dậy bôi nước hoa cho cô. Ai ngờ Hạ đại
gia dám đem nước hoa của cô vứt sang một bên, xoa nước miếng cho cô, còn cười trêu chọc cô: “Nước miếng giải trừ độc hiệu quả tốt hơn so với
nước hoa, em xem, anh cắn chỗ nào thì chỗ đó không sưng, mấy con muỗi
cắn chỗ nào cũng để lại một vết sưng lớn.” Nói xong, vỗ lên mông cô một
cái “Ăn xong điểm tâm anh cho người đưa em về nhà, tiếp tục ở đây, da
thịt mềm mại của em coi như xong, sau này anh biết gặm cái gì?”
Mục Khả bị lời nói của anh làm cho đứng hình, cô im lặng nằm trong chăn,
t