Duck hunt
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32832

Bình chọn: 10.00/10/83 lượt.

ị bữa tối trong viện lần lượt ngẩng đầu lên.

Vị thủ trưởng đeo quân hàm một sao một hoa trên vai cứ đứng vậy ngoài cửa, nhưng hôm đó, anh mặc thường phục, nhưng cũng chẳng có gì khác biệt,

vẫn điềm đạm như một dãy núi xa.

- Tìm ai? – Chủ nhà hỏi.

Anh chăm chú nhìn cô bên miệng giếng. Cô há hốc mồm sửng sốt, mắt trợn tròn.

- Gia Hàng? – Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc bụng nhô cao của cô, thốt

ra hai chữ này, người khác nghe thì tưởng là gọi tên, nhưng cô nghe ra

được sự chất vấn trong đó.

- Từ Mỹ về đấy à! Bà chủ nhà tình chào hỏi.

Anh gật đầu:

- Vâng!

Anh rảo bước về phía cô đang ngơ ngác:

- Dạo này khỏe không?

Tự nhiên như thể những người ngày nào cũng gặp nhau, hỏi nhau “đã ăn cơm chưa?” vậy.

Nếu tính cả lần gặp nhau trước cửa Đại học Quốc phòng bữa trước, thì đây là lần thứ hai họ gặp nhau.

Chẳng khỏe tí nào.

Đầu óc Gia Hàng choáng váng, thiếu chút cô cắm đầu xuống giếng.

Sao lại là anh ta? Cô hỏi đi hỏi lại.

***

Gia Hàng khó nhọc mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã tối đen, ngọn đèn bàn yếu ớt trước mắt là nguồn sáng duy nhất trong phòng.

- Con trai, ba cân rưỡi!

Trác Thiệu Hoa đang đứng trước giường cô, mặt khuất trong bóng tối, không

nhìn rõ nét mặt. Đúng rồi, sao lại là anh ấy, cô sững sờ nhìn vị thủ

trưởng trước giường.

- Em ổn chứ? Tưởng cô nghe không rõ, anh khẽ nghiêng người, nhắc lại câu nói đó.

Cô muốn pha trò bằng câu “vì nhân dân phục vụ”, nhưng vừa há miệng, cả khuôn mặt đã rúm lại.

©STENT

Cơn đau chưa bao giờ gặp phải, đau tới mức mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa, đau thấu tâm can.

Anh dém góc chăn cho cô.

- Chịu khó một chút, đó là phản ứng sau mổ, ngày mai sẽ dễ chịu hơn.

Cô hít hà, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy tới mức chiếc giường cũng lung lay theo.

- Tóc đứa bé rất dài, người cũng rất dài, y tá bế đi tắm rồi… À, về rồi đây.

- Phu nhân tỉnh rồi, mau ngắm em bé đi. Đúng là mẹ còn trẻ nên con rất

chắc, mồm to nhất trong hơn chục đứa vừa mới ra đời, sau này nhất định

cũng sẽ là một tướng quân – Thím Đường đặt đứa bé được bọc trong chiếc

chăn mỏng mà thím đang ôm trong lòng xuống cạnh cô.

Ừ, hổ phụ sinh hổ tử, biểu hiện kiệt xuất là điều tất nhiên.

Phu nhân? Mẹ? Ha ha…

Không được cười, cười là sẽ căng dây thần kinh, đau đớn đứt gan đứt ruột.

- Tiểu soái ca[6'> đây! Thím Đường kéo chiếc chăn ra.

[6'> Cậu bé nhỏ đẹp trai.

Cô liếc nhìn, sau đó ngước mắt lên, áy náy nhìn vị thủ trưởng.

Gien di truyền tốt như vậy, mà cô lại sinh ra đứa bé xấu thế này. Mặt tròn

quay, đỏ au, lông măng rất dài, hệt như con khỉ con, chẳng thấy đẹp ở

chỗ nào.

- Trẻ con mới đẻ đứa nào cũng thế. – Thủ trưởng an ủi.

- Thím Đường, thím bế bé đi!

- Sao phu nhân không dùng thuốc giảm đau? Thím Đường lau mồ hôi cho Gia Hàng, xót xa hỏi.

- Tôi không cho dùng. – Thành Công hùng dũng từ ngoài tiến vào, theo sau

là một cô gái mà từ đầu tóc đến quần áo đều giống hệt như người Digan. – Có gan đẻ con thì đừng có sợ đau.

Thật đúng là, lương y như ác

mẫu, nếu không phải vì lực bất tòng tâm thì Gia Hàng thật muốn vùng lên

cho anh ta một đấm, đây rõ ràng là đâm sau lưng cô mà.

- Hi,

Thiệu Hoa. – Cô gái Digan nở một nụ cười rạng ngời với Trác Thiệu Hoa

rồi quay sang chăm chú quan sát Gia Hàng, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.

- Thành Vĩ, chào em! – Trác Thiệu Hoa gật đầu rồi bảo Thành Công. – Tiêm một mũi an thần đi, cô ấy đau lắm rồi.

- Chả chết nổi đâu. – Thành Công lầm bầm, tỏ vẻ miễn thương lượng.

Thành Vĩ cười phì một tiếng:

- Anh, ai lại đi so kè với trẻ con thế?

- Thưa bà, xin hỏi năm nay bà được bao nhiêu tuổi?

Gia Hàng không nhịn được nữa. Nghe tên thì có vẻ cô nàng Digan này với tên

bác sĩ lưu manh kia là cùng một giộc, ăn nói khó nghe như nhau.

Nụ cười của Thành Vĩ chợt đông cứng:

- Chắc chắn chững chạc hơn cô.

- Tính tuổi của phụ nữ cũng giống như tính tuổi vàng, phải dùng cân tiểu

ly, đong đếm từng li từng ti một, đừng có qua quýt như vậy, bà cho một

con số cụ thể đi! – Cô cược là người phụ nữ này tuyệt đối không dám tiếp chiêu.

Thành Vĩ chết sặc, nhưng trước mặt Trác Thiệu Hoa lại

không dám nổi cơn tam bành; đành cố nuốt giận, gương mặt xinh đẹp tái

xanh tái xám lại. Thành Công nheo mắt, nhếch mép với Trác Thiệu Hoa:

- Cậu xem con người này có cần tiêm thuốc an thần không? Mổ thêm mấy nhát nữa cũng không thành vấn đề ấy chứ.

Đáy mắt Trác Thiệu Hoa sâu thăm thẳm.

- Vĩ Vĩ, đi thôi. Anh cho cô hay, đắc tội với ai cũng được, nhớ phải chừa tiểu nhân ra, biết chưa hả? – Thành Công vừa đo nhiệt độ, vừa nở một nụ cười lạnh lùng với Gia Hàng.

Gia Hàng trợn mắt nhìn trần nhà.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại cô và Trác Thiệu Hoa.

Anh chậm rãi bước tới bên cửa sổ, quay lưng lại phía cô, cả người chìm khuất trong im lặng.

- Đặt tên cho em bé đi! – Anh nói.

- Hả? – Cô nghi ngờ tai mình cũng có vấn đề.

- Em đặt tên ở nhà; anh đặt tên khai sinh. – Anh quay nghiêng người lại.

- Nhưng mà… – Cô há miệng, đấy không nên là nghĩa vụ của cô. – Em học hành không nhiều.

Mồ hôi túa đầy đầu, vừa đau đầu, vừa căng thẳng.

- Gọi bằng miệng là được, không nhất thiết phải viết ra. Em đã