Snack's 1967
Hái Sao

Hái Sao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 32740

Bình chọn: 7.00/10/74 lượt.

ô, ánh mắt lướt xuống phía dưới.

Hôm qua anh đưa cô tới khám thai ở chỗ cậu bạn thân Thành Công. Thành Công

là chuyên gia sản khoa nổi tiếng, tuy là nam giới nhưng bệnh nhân đến

khám nườm nượp.

Gia Hàng không thích anh ta.

Thành Công

trông như một nghệ sĩ đang suy sụp, da mặt trắng nhợt, tóc dài, anh mắt

uể oải mơ màng, cảm giác hơi giống chàng bác sĩ lưu manh do Lương Triều

Vĩ diễn.

Thành Công liếc đúng năm giây vào kết quả siêu âm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa.

- Là một tên nhóc quậy tưng bừng, ở trong đó nghịch với dây nhau rõ là sung sướng!

- Nghĩa là sao? – Trác Thiệu Hoa hỏi.

Đứng sau tấm rèm chỉnh trang lại quần áo, cô tò mò dỏng tai lên nghe.

- Tràng hoa quấn cổ; ba vòng. – Thành Công ra dấu quanh cổ.

- Như thế nghĩa là gì? – Trác Thiệu Hoa lại hỏi.

- Nghĩa là bất thình lình nó bỗng muốn treo cổ tự vẫn. – Thành Công không kiêng dè gì nhe hàm răng trắng ởn ra, hệt như ma cà rồng trong phim

Chạng vạng.

Trác Thiệu Hoa mím chặt môi, người cứng đờ.

Thành Công nhún vai:

- Cũng đừng căng thẳng quá, chuẩn bị sinh mổ thôi. Tên nhóc này mà ra đời, tôi sẽ đá cho nó một cước, toàn làm khổ người khác!

Vừa nói Thành Công vừa vô tình hay hữu ý liếc nhìn Gia Hàng.

- Được, ngày mai tôi tới làm thủ tục nhập viện.

- Vậy ngày kia mổ. – Thành Công liếc xéo Gia Hàng, lấy khuỷu tay huých

Trác Thiệu Hoa. – Nói cho tôi biết, có phải hồi xưa cô ta cho cậu uống

thuốc không? Nếu đúng, thì thù này tôi phải trả.

- Cậu thật vớ vẩn. – Trác Thiệu Hoa đẩy anh ta ra.

Cho nên hôm nay bọn họ báo cáo với phụ huynh, sau đó đăng ký kết hôn, buổi

tối nhập viện chờ đẻ. Một ngày xây được cả một tòa thành Rome!

Chu Đức Dung[1'> nói: Tình yêu là cõi mơ, hôn nhân là cảnh khó.

[1'> Tác giả truyện tranh nổi tiếng của Đài Loan.

Cô tự chui đầu vào rọ, nhưng mong có một ngày heo có thể phá rọ bay lên trời cao.

Cái bụng to nhường này, cái tát tai kia, rốt cuộc là tình huống gì?

Vị cán bộ phòng đăng ký trong lòng tò mò muốn chết; nhưng vẫn phải dằn lòng lại, làm việc chính trước.

- Gia Hàng, cô thật lòng muốn lấy anh Trác Thiệu Hoa chứ?

- Muốn! – Đối với yêu của phía quân đội, dân đen vẫn nên ngoan ngoãn hợp tác là hơn.

- Trác Thiệu Hoa, anh… có đồng ý cưới cô Gia Hàng không?

- Đồng ý! – Thiệu Hoa trả lời thẳng thắn dứt khoát, không chút chần chừ do dự.

- Vậy hy vọng hai người… hạnh phúc.

Chật vật mãi mới thốt ra được lời kết.

Thông thường, bọn họ đều nói: Chúc anh chị hạnh phúc, lời đã ra đến miệng, không biết bay đi đâu mất.

Con dấu đỏ tươi đóng cộp xuống. Cầm tờ giấy đăng ký đỏ rực trong tay, Gia Hàng thoáng ngẩn ngơ.

Ván đã đóng thuyền, giương buồm ra khơi.

- Thủ trưởng, bây giờ đi đâu ạ? – Cậu lính cần vụ nhìn thẳng về phía trước, không liếc ngang liếc dọc.

- Bệnh viện!

Thành Công đã sắp xếp phòng bệnh xong xuôi, phòng đơn ở góc trong cùng của

hành lang, rộng rãi, yên tĩnh. Đặc quyền chính là làm việc gì cũng thuận lợi, cô lẩm bẩm rồi cầm điện thoại lên xem ngày giờ.

15 tháng Mười, nếu ca mổ thuận lợi, sinh nhật của nhóc con sẽ là ngày 16 tháng Mười, không tồi, một ngày đại cát đại lợi.

Trác Thiệu Hoa không ở lại bệnh viện, không giống kẻ lông bông vô công rồi nghề như cô, anh có rất nhiều việc cần thu xếp.

Thành Công đưa một người phụ nữ to khỏe hơn bốn mươi tuổi tới, họ Đường. Nói đó là bà vú mới thuê, rất nhiều kinh nghiệm.

Buổi tối, thím Đường ngủ cùng cô, cô ngủ rất ngon, cả đêm không mộng mị.

Sáng ngủ dậy, thím Đường giúp cô tắm rửa gội đầu. Y tá đưa cô đi làm các xét nghiệm thông thường trước ca mổ, trước khi tiêm thuốc tê. Trác Thiệu

Hoa tới, Thành Công bảo anh ký tên lên giấy mổ.

Hình như anh lại chẳng ngủ ngon, con ngươi đen thẫm vằn lên mấy tia máu,

dưới mắt cũng thâm quầng, nhưng bộ quân phục vẫn chỉnh tề ngay ngắn.

- Này… tôi hỏi câu này nhé! – Cô khẽ hắng giọng, hai người đàn ông cùng quay lại nhìn cô.

- Nếu trong khi mổ xảy ra sự cố, anh muốn con hay là…

- Cô nghi ngờ tay nghề của tôi sao? – Thành Công ngắt lời cô bằng một nụ cười nham hiểm.

- Không phải, hỏi thế thôi. – Tên này xen vào làm gì, có phải hỏi hắn ta đâu.

- Tôi cho cô hay, không thể nào có chuyện đó được. – Thành Công nghiến răng ken két.

- Chẳng may thì sao?

Lần này người trả lời là Trác Thiệu Hoa:

- Tôi sẽ lấy em làm trọng.

Cô chột dạ nhếch mép, trời ạ, chẳng hiểu ý nhau gì cả, thực ra đó không phải là câu trả lời cô mong muốn.

- Đồ phụ nữ tự tư tự lợi, lòng dạ khó lường. – Thành Công hung hãn lườm cô, tà áo blouse vung lên, lướt thẳng ra cửa.

- Thành Công là chuyên gia phụ sản hàng đầu trong nước, em không cần lo lắng. – Giọng nói của Thiệu Hoa bình thản như nước.

Anh đang an ủi cô sao?

Ha!

Thực ra, từng này tuổi rồi, đây là lần đầu tiên cô nhập viện, trước đó ngay

cả cảm mạo vớ vẩn cũng rất ít khi mắc phải. Bố bảo cô là con heo con

chịu ăn chịu ngủ.

Mang thai không tính là bị bệnh, đó là quá trình, là tu hành.

Chỉ hơi căng thẳng một chút, không nhiều.

Cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, tất cả mọi người đều giống nhau, đội mũ

phẫu thuật, đeo khẩu trang, áo mổ màu xanh nhạt, cô vẫn nhận