
ông quen Mộc Du
nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu chào. Anh vừa định giơ tay ra gọi Văn Hạ thì Mộc Du
bỗng lên tiếng.
- Anh
bế chị ấy ra ngoài đi. Chị ấy mệt rồi. Chị ấy vừa mới ngủ đấy.
Tô Mạch
nhìn cô ấy rồi ngoái đầu lại nhìn Văn Hạ đang tựa vào đó như một chú mèo con.
Anh cúi người bế cô lên rồi quay lại chào Mộc Du sau đó bước đi. Văn Hạ cuộn
người trong lòng Tô Mạch, lén nháy mắt với Mộc Du. Trông cô thật giống một đứa
trẻ.
Mộc Du
mỉm cười lắc đầu, rõ ràng là chị ấy lớn hơn mình mấy tuổi nhưng cứ như con nít
vậy. Thật khiến người khác ngưỡng mộ! Thật hạnh phúc!
Thực ra
Văn Hạ không hề ngủ nhưng chỉ có điều cô cũng không biết đối diện với Tô Mạch
sau lần đầu chia tay thế nào? Thật ngại quá! Tự mình muốn chia tay sau đó lại
tự mình muốn giảng hòa. Thật là mất mặt! Chỉ có điều, cô nhìn thấy Cẩm Sắt và
Hà Khanh chia tay thì bỗng nhiên, cô nghĩ dù thế nào cũng phải nắm chặt lấy
hạnh phúc của mình. Dù cho không thể vĩnh hằng thì ít nhất cũng phải nắm chặt
lấy hiện tại.
Hơn
nữa, biết đâu người phụ nữ xấu xa đó lại nhân cơ hội này cướp Tô Mạch đi mất.
Cô bảo đảm, nếu có người phụ nữ trên giường của cô thì dù cô có biến thành mà
cũng phải quay về bóp chết đôi nam nữ chết tiệt này. Tô Mạch là của cô, chỉ là
của cô thôi.
Mùa hè,
tuy đã về đêm nhưng nhiệt độ vẫn không hề giảm. Văn Hạ nằm trong lòng Tô Mạch
chưa được một lúc mà đã không chịu nổi nhưng cô vẫn cố nhẫn nại. Không biết có
phải là trên áo Tô Mạch có thứ gì làm cô thấy nhột không? Cô dùng mũi do thám,
giả vờ ngủ thật là không hay.
- Em
bôi nước mũi ra người anh sao? - Bỗng nhiên giọng nói uy nghiêm từ trên đỉnh
đầu dội xuống.
Văn Hạ
mở to mắt ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày không vui nói:
- Xin
đừng nói chuyện với một cô gái dịu dàng như vậy.
- Cô
gái dịu dàng không cần lau nước mũi sao? - Tô Mạch hỏi.
- Không
cần. Cô gái dịu dàng không có nước mũi. - Văn Hạ tràn đầy tự tin nói.
- Ồ!
Anh biết rồi. Vậy anh muốn hỏi cô gái dịu dàng mấy ngày nay ăn gì mà nặng thế?
- Câu nói rất bình tĩnh của Tô Mạch lại như dội lên nghìn lớp sóng.
Văn Hạ
vùng ra khỏi lòng, nhảy xuống chỉ vào mũi anh nói:
- Tô
Mạch, anh đừng có lên mặt. Em tha thứ cho anh, anh không nên cảm ơn em như vậy.
Anh còn dám nói em mập. Vậy thì anh đi tìm người gầy đó đi.
Cô
mập ư? Cô đâu có mập. Vóc dáng của cô rất chuẩn mà. Gầy thì có khác gì tấm ván
để giặt quần áo chứ?
Tô Mạch
cười. Nhìn dáng vẻ đáng yêu có hồn của Văn Hạ, anh bỗng cảm thấy những ngày vừa
qua anh như người chết đi sống lại, cả ngày chỉ nghĩ mất cô rồi. Anh không thể
sống nổi những ngày không có cô nhưng hôm nay, lúc này anh biết rằng, Văn Hạ
của anh vẫn còn ở đây. Dù xảy ra chuyện gì, Văn Hạ của anh vẫn mãi đáng yêu như
vậy, mãi vui vẻ như thế. Vì vậy dù anh có làm bao nhiêu việc cũng đều xứng
đáng.
Văn Hạ
nhìn bộ dáng của Tô Mạch, cô cũng cười, nụ cười ấm áp, dắc ý, vui vẻ. Tô Mạch
bước đến kéo tay cô, nhẹ nhàng hôn lên ấn đường [1'> của cô, dịu dàng nói:
[1'> Ấn
đường là điểm giữa hai đầu lông mày.
- Sau
này em đừng gây chuyện nữa nhé. Ngoan. Em suýt giày vò chết anh rồi đấy.
- Vậy
sau này anh đừng nói dối đấy. Nếu không em cũng sẽ mặc kệ anh. Thật đấy! Em
thề. - Cô nhẹ nhàng nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.
- Không
đâu. Không thế nữa đâu. Anh không nói dối em nữa. Mấy ngày không có em, anh
buồn muốn chết, cơ thể mệt mỏi, trái tim đau đớn. Sau này, em đừng nhắc đến
chia tay nữa nhé. - Tô Mạch dịu dàng dỗ dành cô gái nhỏ trong lòng. Anh hiểu
mọi điều về cô và có thể nắm bắt mọi biến đổi tâm lý của cô. Thế nên anh luôn
biết khi nào nên đối xử với cô thế nào. Chỉ có điều có lúc, anh không kìm nén
được tật xấu của mình.
- Vâng.
Không chia tay nữa. Em sợ anh bỏ đi với người khác. Em bảo đảm anh không chê em
mập, không chê em tùy hứng, không chê em lười, mãi mãi yêu em, mãi mãi mãi mãi.
. . - Văn Hạ vẫn chưa nói hết câu thì miệng cô đã bị nụ hôn của Tô Mạch chặn
lại. Hai người ôm chặt lấy nhau. Ánh đèn đường kéo dài bóng hai người, hòa
quyện với nhau.
- Sao
lâu thế rồi mà em vẫn không học được cách hôn vậy?
- Làm
gì có? Em hôn rất giỏi mà. Thực ra là tại em mỏi vì phải thè lưỡi ra lâu như
vậy.
- Vậy
em thè lưỡi ra cho liếm một cái rồi rút về được không?
- Xì!
Anh đúng là kẻ háo sắc đa tình.
- Chúng
ta đều đã trưởng thành. Hơn nữa lại sắp kết hôn. Thế thì có là gì chứ?
- Em
vẫn còn nhỏ mà. Ha ha. . .
- Chúng
ta kết hôn đi.
- Chưa
cần.
- Cần.
- Chưa
cần mà. . .
Hai
người ngồi trên xe không ngừng đôi co, cười đùa. Tiếng cười, tiếng đôi co cứ xa
dần xa dần. Đây không phải là tình yêu sao? Tranh cãi, khóc lóc, hiểu nhầm và
cuối cùng tất cả đều tan biến bởi họ không thể nào quên được những giây phút
ngọt ngào, hạnh phúc đã từng trải qua. Thế nên, cuối cùng họ vẫn ở bên nhau.
Sáng
sớm hôm sau, Văn Hạ bò dậy chạy đến bệnh viện thăm Cẩm Sắt. Khi cô đến thì thấy
Cẩm Sắt đang ngồi tựa vào đầu giường ăn cháo, sắc mặt vẫn trắng bệch, đôi môi
hơi khô. Dưới sự hành hạ của bệnh tật, nhan sắc của cô gái xinh đẹp cũng dần bị
phai nhạt.
- Sao
em đến