
hông
biết. Cậu cứ đi thẳng về phía trước.
Khi Văn
Hạ đến nhà Mộc Du cũng là lúc xe cấp cứu rẽ vào. Trên đường đi, cô cứ nắm chặt
bàn tay, sắc mặt căng thẳng. Sao tự nhiên chị ấy lại bị ốm? Lại còn nôn ra máu
nữa. Nghiêm trọng quá! Cô nghĩ đến nụ cười dịu dàng của Cẩm Sắt, nghĩ đến khuôn
mặt đĩnh đạc của Hà Khanh. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với một cặp đôi hoàn mỹ
như vậy?
Đến
nơi, Văn Hạ đẩy cửa xe, bước xuống chạy. Minh Ưu đỗ xe xong cũng vội vàng đổi
theo. Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng lo lắng của Văn Hạ, cậu không khỏi thấy lo
lắng.
Vì quá
vội nên Văn Hạ không nhìn thấy bậc thang, suýt nữa cô đã bị ngã. May mà Minh Ưu
ở phía sau kéo cô lại. Cô cũng không quay lại mà chạy tiếp.
- Thế
nào rồi? - Văn Hạ chạy đến cửa nhà Mộc Du đúng lúc nhân viên cấp cứu khiêng Cẩm
Sắt bất tỉnh ra ngoài. Mặt Mộc Du trắng bệnh không chút sắc hồng. Xem ra đúng
là cô ấy đã bị sốc nặng. Văn Hạ đứng ngay trước mặt mà dường như cô ấy không
nhìn thấy vậy.
Văn Hạ
nhìn thấy Mộc Du bàng hoàng như thế, cô giơ tay nắm lấy vai Mộc Du hỏi lại một
lần nữa, rốt cuộc thế nào rồi?
Mộc Du
hoảng hốt ngẩng đầu lên, yếu ớt nói:
- Chị
em nôn ra máu, rất nhiều, rất nhiều máu. Thật đáng sợ! Làm sao đây? Làm sao
đây?
Dáng vẻ
của Mộc Du giống như đứa trẻ không tìm được về nhà, nó làm cho Văn Hạ càng thấy
buồn hơn. Cô nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Mộc Du truyền hơi ấm của cơ thể mình
cho cô ấy.
Bây giờ
Minh Ưu mới biết chuyện gì xảy ra nhưng bây giờ không phải là lúc đứng đây an
ủi Mộc Du nên cậu bước đến nhẹ nhàng nói với Văn Hạ:
- Đi
thôi. Đến bệnh viện xem sao trước đã.
- Ừ.
Phải, phải. Mau đi thôi. - Cậu đã làm Văn Hạ thức tỉnh như vậy. Cô lập tức kéo
Mộc Du chạy ra ngoài bỏ lại Minh Ưu một mình đứng đó. Minh Ưu cười bản thân,
cậu nghĩ: "Văn Hạ, đến khi nào thì chị mới có thể nhìn thấy tôi ở phía sau
chứ chị? ".
Tô Mạch
giải quyết xong mọi việc ở Hàng Châu và bay về ngay trong đêm đó. Đáng lẽ anh
và Khâu Tư sẽ lên máy bay vào sáng sớm hôm sau nhưng anh lo cho Văn Hạ, anh có
cảm giác chắc chắn Văn Hạ sẽ làm ầm chuyện này lên. Đến lúc mọi người đều biết
thì tất cả sẽ chấm dứt. Thế nên, anh nói với Khâu Tư một tiếng, bất chấp lời
khuyên của cô ta một mình bỏ về thành phố Cát Lâm.
Anh kéo
lê cơ thể mệt mỏi về đến nhà. Vừa mở cửa ra thì anh giật nảy cả mình.
Nhìn căn
phòng vừa bộn, quần áo ném đầy nền nhà, trên giường, trên mặt đất, trên đầu
giường vẫn còn đồ của Văn Hạ. Lẽ nào có trộm vào nhà? Văn Hạ đâu? Không đúng.
Nhìn xung quanh, hình như không thiếu thứ gì. Anh vừa đi vừa cúi xuống nhặt đồ,
sau đó anh nhìn thấy chiếc va li da nhỏ của Văn Hạ vứt ở dưới đất.
Tô Mạch
đứng đó nhìn chiếc va li Betty màu đỏ, anh tưởng tượng ra bộ dạng Văn Hạ ngồi
đó ủ rũ. Cô nàng lười biếng đó vốn không biết tìm đồ đạc cho mình. Chẳng trách
cô lại làm cho mọi thứ trở nên lộn xộn như vậy nhưng tại sao cô lại lấy va li
ra? Lẽ nào. . .
Nghĩ
đến đây, Tô Mạch bỗng cảm thấy lạnh cả người, sợ hãi. Đây chính là lời tuyên
cáo của Văn Hạ. Họ thật sự chia tay sao? Cô muốn bỏ đi sao?
Văn Hạ
cùng Mộc Du ở lại bệnh viện chăm sóc Cẩm Sắt. Bác sĩ nói cũng không nghiêm
trọng lắm, chỉ là cô ấy quá mệt mỏi và áp lực quá lớn, mấy ngày sau mới có kết
quả cụ thể. Văn Hạ nghe đến đây thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn Cẩm Sắt vẫn nằm ngủ
trên giường bệnh mà không nén được tiếng thở dài trong lòng, cô gái xinh đẹp
như vậy, xuất sắc như vậy mà lại gặp nhiều gian nan thế ư? Còn cô, một cô gái
ngốc nghếch có Tô Mạch yêu thương, mọi người yêu quý, không có việc gì cũng gây
chuyện, ngang bướng, hống hách, tham ăn lười làm. Như vậy là cô thật sự hạnh
phúc lắm rồi.
Quá mệt
mỏi, một ngày không nghỉ ngơi, Văn Hạ cuộn tròn trên sofa ngủ lúc nào không
hay. Trong mơ, dường như cô lại quay về quá khứ, hằng ngày Tô Mạch bảo cô tốt,
nói cô đáng yêu, khen cô xinh đẹp, nói anh mãi mãi chỉ yêu Văn Hạ.
Trời đã
quá muộn, Minh Ưu đến cửa hàng bán đồ ăn nhanh mua đồ. Khi quay về, cậu thấy
Văn Hạ đã nằm trên sofa ngủ rồi. Không biết trong mơ, cô nhìn thấy gì mà nụ
cười của cô ngọt ngào đến thế. Cậu lắc đầu đem đồ ăn đưa cho Mộc Du ngồi đó.
Thực ra
cậu và Mộc Du là bạn học. Mộc Du ở khoa Thiết kế, còn cậu ở khoa Mỹ thuật. Họ
tình cờ gặp nhưng chưa từng nói chuyện với nhau. Cảm giác giữa họ chỉ là hai
chữ "lạnh lùng".
Căn
phòng rất yên tĩnh. Hai người đều không thích nói chuyện nên căn phòng càng yên
tĩnh hơn.
- Cảm
ơn cậu. - Mộc Du khẽ nói. Vì mệt mỏi nên giọng cô ấy có chút nghẹn lại nhưng
mang một cảm giác rất khác, dường như không còn lạnh lùng như trước nữa.
Minh Ưu
hơi nhếch mép cười, nhẹ nhàng đáp:
- Không
có gì. Hóa ra cậu và Văn Hạ là bạn.
Nói
chuyện với người khác là trở ngại lớn của Minh Ưu nhưng tình cờ gặp Mộc Du, cậu
lại có cảm giác an toàn. Dường như cậu biết đây là người cùng cảnh ngộ với mình
vậy. Hơn nữa, lúc này nói chuyện gì đó sẽ tốt hơn.
- Ừ.
Không phải cậu cũng thế sao? - Mộc Du không ngẩng đầu lên nhìn cậu. Các nữ sinh
trong trường đều gọi Minh Ưu là hoàng tử núi băng, lạnh lùng, rất lạnh lùng,
chưa