
õ, dáng vẻ cũng càng ngày càng nhiệt tình nhưng Tô
Tịch vẫn không để ý đến cô
Vậy mà
cũng nói. Minh Ưu còn nhìn chị đấy thôi, nhìn chằm chằm là đằng khác- Tô Tịch
ngoáy đầu lại bất cần nhìn Văn Hạ rồi lại cắm cúi vào chiếc di động của mình.
Văn Hạ khinh thường người con gái như vậy, chỉ biết ôm điện thoại di động chờ
niềm vui từ đàn ông. Có gì ghê gớm chứ?
- Xì!
Em bịt cái miệng của mình lại đi. Nếu Tô Mạch mà biết thì chị chết chắc đấy.
Minh Ưu đến tìm cảm xúc, em hiểu gì chứ?
- A…!
Anh Mạc Đông sắp đến. Anh Mạc Đông sắp đến. Chị Văn Hạ, chị mau cùng em đi sắm
quần áo đi – Tô Tịch nhảy từ trên ghế xuống, xúc động nói với Văn Hạ
Văn Hạ
làm bộ thản nhiên, cố ý bình thản nói:
- Giờ
em mới biết sao? Không phải là chị nói Mạc Đông sắp đến sao? Anh em nói mấy hôm
rồi
- Vâng
vâng! Anh ấy đến đây mở rộng việc kinh doanh. Ha ha! Mùa xuân của em lại đến
rồi – Tô Tịch cười khanh khách khiến mấy vị khách đang uống cà phê cũng phải
giật mình nhìn cô ấy
Bình
thường, chắc chắn cô ấy sẽ nói:
- Nhìn
bà đây làm gi?
Hôm nay
tâm trạng cô ấy rất vui nên dịu dàng cười trừ dịu dàng nói:
- Hi
hi! xin lỗi đã làm phiền
Văn Hạ
làm ra vẻ suy sụp. Một người đàn ông có thể làm cho cô gái mạnh mẽ trở nên dịu
dàng quả là tài giỏi. Cô gái này lại vô cùng đáng nể, có thể diễn chuyện tình
nam nữ ở bất nơi đâu.
Từ sau
khi quay về, Tô Mạch luôn cố ý giữ khoảng cách với Khâu Tư. Không biết có phải
anh quá nhạy cảm hay là quá tự hào về mình mà anh luôn có cảm giác Khâu Tư đối
xử với anh có cái gì đó không bình thường, cộng thêm cơn ghen của Văn Hạ khiến
anh chỉ dám từ xa nói chuyện với Khâu Tư mà thôi.
Nhưng
rốt cuộc vì là bạn bè làm ăn nên hai người không tránh được việc gặp nhau vì
công việc.
Khâu Tư
thì sao? Đối với sự né tránh của Tô Mạch cô có vẻ không vui. Những cô gái kiêu
sa đều như vậy. Giống như Văn Hạ cảm thấy người khác đều phải nhường mình, cô
đều chỉ là tùy hứng. Nhưng Khâu Tư thì khác, cô ấy là công chúa kiêu kỳ. Cô ấy
cảm thấy mọi người đều phải ngưỡng mộ mình mới đúng. May mà Văn Hạ không nghe
thấy câu này. Nếu không chắc chắn cô ấy sẽ chỉ vào mũi Khâu Tư mà nói:
- Công
chúa có gì ghê gớm chứ? Chị cô đây là nữ vương, là mẹ công chúa đấy
Nhưng
có rất nhiều chuyện, nếu bản thân không tranh giành thì có thể sẽ trở thành sai
lầm, tranh giành thì có thể sẽ thành công. Thế nên sau vài ngày im lặng, cuối
cùng Khâu Tư vẫn đến gõ cửa phòng Tô Mạch.
- Có
chuyện gì vậy? – Tô Mạch nhíu mày nhìn cô gái đứng chặn trước cửa.
Khâu Tư
cười, có cảm giác như câu nói của Tô Mạch rất buồn cười:
- Tối
mai họp lớp, anh không quên đấy chứ?
- Đương
nhiên. Phải rồi Mạc Đông cũng đến đấy. – Tô Mạch trả lời rất tự nhiên
- Vậy
sao? Lâu rồi không gặp cậu ấy. Phải rồi. Anh có đưa “vợ chưa cưới” của anh đi
không? Mọi người đều muốn gặp đấy – Khâu Tư tỏ ra rất bình thường với sự xuất
hiện của Mạc Đông. Khi rất nhiều chuyện quay về thì đều sẽ dự đoán được. Tuy
Trung Quốc rất lớn nhưng có nhiều thứ dù muốn tránh nhưng cũng chẳng được
- Ừ,
tất nhiên rồi!
- Phải
rồi, lần trước em không gây phiền phức gì cho hai người chứ? – Khâu Tư vẫn nhìn
chằm chằm vào Tô Mạch, như thể không muốn bỏ qua bất kỳ nét mặt nào của anh.
Nhưng thật thất vọng, Tô Mạch vẫn thản nhiên trả lời cô ta: “Tất nhiên là
không! ”
- Khì
khì! Vậy thì tốt. Phải rồi, nghe nói lúc trước, vợ chưa cưới của anh đã biểu
diễn một vở kịch rất hay ở đây – Khẩu khí nói câu này của Khâu Tư khiến Tô Mạch
chạnh lòng. Trước đây, sao anh không phát hiện ra cô gái này có thể nói như vậy
chứ?
Chuyện
Văn Hạ làm náo loạn công ty Minh Thị đã trở thành chuyện nhà nhà đều biết.
Thường xuyên có các giám đốc bộ phận trêu đùa anh, nói nhà anh có bà chủ thật
gan dạ. Anh không hề cảm thấy mất mặt hay điều gì vì anh thích Văn Hạ như vậy.
Văn Hạ không sợ trời cũng không sợ đất. Hơn nữa anh cũng không nỡ để cô bị bắt
nạt. Tuy cô nhân viên lễ tân đã nói những lời không phải với Văn Hạ nhưng anh
không tìm cô ta để hỏi tội thì cũng đã là may lắm rồi. Đến bây giờ, cô nhân
viên lễ tân nhìn thấy Tô Mạch đều hết sức dè chừng.
Tất cả
mọi người đều biết, người đầu tiên đi dép lê bước vào công ty Minh Thị là vợ
chưa cưới của Tô Mạch, là cô gái có tên Văn Hạ. Cô gái đó khiến các cô gái khác
phải ghen tỵ và các chàng trai khác đều phát sợ.
Thực ra
nhắc đến Mạc Đông, người có quyền phát ngôn nhất có lẽ là Tô Tịch. Tất cả những
gì liên quan đến Khâu Tư đều đã kết thúc, đó cũng đều do Mạc Đông. Bởi lúc đó
ngày nào Mạc Đông cũng luôn miệng nhắc đến cái tên Khâu Tư, trong lòng cũng nhớ
đến Khâu Tư. Tuy nhiên Tô Tịch cũng vẫn tỏ vẻ điềm nhiên như không, bởi dùng
con mắt của phụ nữ để nhìn, lúc đó rõ ràng là Khâu Tư đang có ý với Tô Mạch
nhưng Mạc Đông vẫn cứ mê mẩn không thôi.
Cuối
cùng Mạc Đông đã ra đi. Tô Tịch đem mọi thứ đổ dồn vào Khâu Tư. Bởi lần đó cô
đã lén bám theo Mạc Đông và thấy anh nói với cô ta:
- Anh
yêu em. - Anh mắt người con trai tràn ngập sự chờ đợi và mong ngóng, ánh mắt
của cô gái lạnh lùng và giá băng. Điều đó khiến cho Tô