
m vội. Đợi ngày mai chị Cẩm Sắt tỉnh lại rồi chúng ta sẽ
khuyên nhủ chị ấy. - Văn Hạ cảm thấy qua ngày hôm qua, cô đã trưởng thành lên
rất nhiều, hiểu được nhiều đạo lý. Tuy rằng cô vẫn tùy hứng nhưng cô biết,
không ai chấp nhận sự tùy hứng của bạn một cách vô điều kiện. Nếu có thì người
đó rất yêu bạn.
Lần đầu
tiên Tô Mạch bị Văn Hạ dập điện thoại, lòng rất buồn nhưng anh vẫn thấy lo
lắng. Muộn như vậy, chắc chắn là cô không đến nhà bà nội, Tô Tịch anh cũng hỏi
rồi. Rốt cuộc là thế nào đây? Hạnh phúc yên bình của họ đi đâu rồi? Rốt cuộc
điều gì đã phá tan sự yên bình của họ? Anh ngồi yên hồi tưởng lại ký ức, tất cả
mọi thứ trong căn nhà này, nụ cười, tiếng khóc, sự ầm ĩ, nét đáng yêu, tất cả
đều là Văn Hạ.
Anh bất
giác nhấc điện thoại lên ấn phím "1". Đợi người bên kia nghe điện
thoại, một lần, hai lần, anh nói: "Văn Hạ đừng dập máy của anh, nếu không
anh tuyệt đối không chủ động gọi điện cho em đâu". Anh từng nói: "Văn
Hạ, tức giận cũng được, tùy hứng cũng được nhưng không được quá ba lần".
Lần
cuối cùng, khi anh sắp rơi vào tuyệt vọng, cuối cùng anh đã nghe thấy tiếng thở
quen thuộc. Hai người không ai nói câu gì, yên lặng nghe tiếng thở của đối
phương.
Mãi
sau, Văn Hạ thở dài. Dường như cô đã thoát được mọi gánh nặng, cả người nhẹ như
muốn bay lên, cô yếu ớt nói:
- Tô
Mạch, em mệt rồi.
Tô Mạch
nghe câu đó mà trái tim như có ai đó bóp chặt, đau đớn.
Bản
thân đã từng nói sẽ chăm sóc tốt cho cô, để co phải buồn như vậy, tất cả đều là
lỗi của anh.
- Cưng
đừng như vậy nữa. Mau về nhà đi. - Giọng Tô Mạch dịu dàng dỗ dành cô, dường như
anh lo lắng không cẩn thận sẽ làm cô sợ vậy.
Bệnh
viện yên tĩnh, Văn Hạ có thể nghe rõ tiếng thì thầm của Tô Mạch. Sự quấn quýt,
cái cúi đầu, sự níu giữ của anh, cô đều không kìm nén được. Cô không nỡ làm
người đàn ông cô yêu phải chịu dù chỉ là một chút tổn thương nhưng bản thân cô
lại làm anh bị tổn thương nặng nề. Nghĩ đến Cẩm Sắt nằm trên giường bệnh không
biết Hà Khanh thế nào? Tình yêu của họ, hôn nhân của họ đều sai rồi.
Nghĩ
đến tính cố chấp của mình, sự khó chịu của Tô Mạch, cô phải trân trọng tình yêu
của họ.
- Tô
Mạch, anh đến đón em về nhà đi. - Văn Hạ mỉm cười nói.
Minh Ưu
về đến nhà thì cũng gần mười hai giờ, vừa hay gặp Minh Chí Nguyên mới về. Cậu
vốn định vờ không nhìn thấy, đi thẳng về phòng mình nhưng lại bị bố gọi lại.
- Con
đi đâu? Sao muộn thế này mới về? - Minh Chí Nguyên cố gắng giữ giọng nhẹ nhàng
với con trai để cậu giảm bớt khoảng cách với mình nhưng rõ ràng là bao nhiêu
năm này đều chẳng ích gì.
Minh Ưu
không quay đầu lại, thản nhiên nói:
- Con
có chút việc. Con đi ngủ trước đây. - Sau đó, cậu đẩy cửa về phòng bỏ lại Minh
Chí Nguyên một mình đứng ngây người ở hành lang.
Con
trai đã trưởng thành, cậu từng bước trưởng thành trước mắt ông. Không ai có thể
hiểu được nỗi hổ thẹn của ông đối với Minh Ưu. Mỗi lần thấy con mình mặt trắng
bệch trốn vào góc nhà không nói gì thì ông lại tự trách bản thân, chính ông,
tất cả là tại ông. Thế nên ông mới đem tất cả dành cho Minh Ưu, bù đắp cho cậu
nhưng ông không biết rằng dù có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể bù đắp được
sự thiếu thốn tình cảm.
Minh Ưu
một mình ngồi trong phòng rất lâu. Định nghĩa của cậu về bố mình là lạnh lùng,
tàn khốc thế nên sau khi mẹ cậu bị bệnh, cậu không nói chuyện với ông nữa. Thực
ra, trong lòng cậu rất sợ. Hồi đó, một đứa trẻ như cậu mà phải đối mặt với
chuyện tàn nhẫn như vậy thật quá sức chịu đựng, mẹ cậu nói, phải tìm người yêu
mình hơn cả mình yêu cô ấy. Bây giờ cậu mới có thể hiểu, có lẽ mẹ quá yêu bố
nên mới bị tổn thương, chịu đựng đau khổ để cuối cùng vẫn phải đối mặt với sự
im lặng tàn khốc.
Đến
phòng mẹ cậu, không gian yên lặng, có mùi hoa tulip thoang thoảng. Ngoái đầu
lại nhìn cửa sổ mở quá rộng, gió thổi tấm rèm cửa tung bay, Minh Ưu bước đến
nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại. Cậu ngồi xuống chiếc ghế tựa bên giường, nắm lấy tay
mẹ đặt lên trán mình, nhắm mắt cảm nhận phút giây yên tĩnh này.
- Mẹ,
tình yêu là gì ạ? Có phải không có tình yêu thì con sẽ không thể vẽ nên tác
phẩm đẹp đúng không ạ? Mẹ nói tranh cũng có linh hồn. Tình yêu của mẹ đã hết
nên linh hồn trong tranh cũng không còn ư?
- Mẹ,
con tình cờ gặp một người con gái. Tuy cô ấy không phải là tuyệt đẹp nhưng cô
ấy vô cùng đáng yêu. Nụ cười của cô ấy làm con cảm thấy vô cùng ấm áp.
- Mẹ,
con không có khả năng đem lại hạnh phúc cho người khác ư?
- Mẹ,
con rất nhớ mẹ. Nếu mẹ có thể dậy và ra khỏi giường thì tốt biết mấy. Con muốn
cho cô gái đó thấy con có người mẹ xinh đẹp đến nhường nào. Con muốn làm cho cô
ấy. . . yêu con.
Khuôn
mặt của mẹ cậu vẫn bình thản. Dường như bao nhiêu năm nay, thời gian không hề
để lại bất kỳ vết tích gì trên cơ thể bà, bà vẫn xinh đẹp như năm đó nhưng chỉ
có khuôn mặt là nhợt nhạt hơn. Minh Ưu nắm chặt tay bà, từng giọt nước mắt trào
ra từ khóe mắt.
Tô Mạch
phi như bay đến bệnh viện, chạy đến phòng bệnh của Cẩm Sắt, nhìn thấy Văn Hạ
ngồi tựa sang một bên nhắm mắt không biết đã ngủ chưa. Anh kh