
đây là tình yêu đấy.
Tình
yêu càng sâu đậm thì khi tan vỡ sẽ tổn thương càng lớn. Cô khó chịu, cô cố
chấp, cô không tự mình vượt qua nổi cạm bẫy đó. Tô Mạch vứt bỏ cô ở đầu phố. Cô
bị ốm cũng không đến thăm. Cô khỏi bệnh cũng không đến đón. Mọi thứ trong quá
khứ đều hết rồi. Hôm nay, cô mới biết, cô không phải là nàng công chúa trong
truyện cổ tích, Tô Mạch cũng không phải là hoàng tử, họ chỉ là những người bình
thường, giống như những người bình thường đi trên phố. Tình yêu của họ rất bình
thường, sẽ cãi nhau, sẽ tranh chấp và sẽ. . . chia tay.
Xuống
máy bay, Văn Hạ muốn về nhà ngủ một giấc, bộ dạng cô vẫn như kẻ mất hồn nhưng
không hiểu tại sao trong mắt cô lại xuất hiện sự kiên định khiến Tô Tịch phát
sợ. Cô ấy vốn vẫn định tiếp tục đi theo nhưng Văn Hạ sống chết không chịu nên
Tô Tịch đành phải quay về nhà. Cô ấy biết chuyện này không dễ dàng giải quyết vì
hai con trâu húc nhau ắt sẽ có con bị thương.
Tô Mạch
không ngờ mình lại gặp Mạc Đông ở đó. Đương nhiên Mạc Đông không nói với anh là
Tô Tịch bảo anh ta quay lại xem anh thế nào. Tô Tịch đã sớm kể chuyện của Văn
Hạ và Tô Mạch cho Mạc Đông nghe. Cô ấy vốn không có sức để kháng trước sự hấp
dẫn của trai đẹp, huống hồ đó lại là anh chàng đẹp trai mà cô đã thầm yêu từ
nhỏ.
- Lâu
lắm rồi chúng ta không gặp nhau. Cậu sống thế nào? - Mạc Đông lên tiếng trước.
Từ nhỏ đến lớn, anh ta luôn có khí chất làm anh, luôn làm người khác thấy tin
tưởng.
Tô Mạch
liếc nhìn anh ta, nhấp một hớp cà phê, bình thản nói:
- Cũng
tạm ổn. Chỉ thế thôi. Còn cậu?
Nếu là
hôm khác thì nhất định Tô Mạch sẽ nhiệt tình ôn lại chuyện cũ, nói về viễn cảnh
tương lai với Mạc Đông nhưng hôm nay anh thật sự không có tâm trạng, không còn
đủ sức lực. Văn Hạ biến mất như thế một phần cuộc sống của anh bị mất đi, trái
tim cũng bay xa.
- Tớ đã
gặp bạn gái cậu rồi. Xinh thật đấy! Khi nào thì cậu mời tớ uống rượu mừng vậy?
- Mạc Đông cố gắng thay đổi không khí. Anh ta mỉm cười nhìn người bạn thân.
- Sai
rồi. Đó là vợ chưa cưới của tớ. Rượu mừng thì lúc này không thể uống chứ? - Tô
Mạch vẫn theo phản xạ nói Văn Hạ là vợ chưa cưới của anh. Vốn dĩ là như vậy
nhưng liệu Văn Hạ có còn quay về bên anh không? Anh thật sự có thể sửa được
tính cố chấp của mình không? Anh không dám chắc chắn điều gì.
- Ồ ồ!
Được rồi. Vài hôm nữa tớ sẽ đến chỗ cậu. Tớ mời cậu.
- Ừ.
Không thành vấn đề. Phải rồi. Khâu Tư về rồi đấy. Cậu đã biết chưa? - Tô Mạch
vừa khuấy tách cà phê vừa buồn bã nói.
Lần này
đến lượt Mạc Đông không nói gì, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Mãi sau, hình
như Tô Mạch nghe thấy tiếng anh ta nói, tất cả đều đã quay trở lại.
Văn Hạ
về đến nhà, việc đầu tiên là cô thu dọn đồ đạc. Cô quyết định, lần này cô sẽ bỏ
nhà đi "thật sự", rất chính thức thế nên cô lấy va li của mình ra xếp
đồ đạc. Đánh vật cả buổi chiều, cô mới phát hiện ra là mình có quá nhiều đồ
đạc, không hề chứa hết trong một chiếc va li. Sau đó, lại có một vấn đề, đó là bỏ
nhà đi thì cô sẽ ở đâu?
Suy
nghĩ cả buổi mà chẳng nghĩ ra nơi nào. Cô ngồi trên chiếc vali da rồi thở dài
não nề. Đúng lúc đó, điện thoại di động đổ chuông. Cô liến mắt nhìn xem liệu có
phải là Tô Mạch không? Nếu đúng thì cô nên nói gì? Báo cho anh biết là cô bỏ nhà
đi ư? Hỏi anh tại sao không đến đón cô ư?
Sai
rồi. Cô không muốn sống như vậy nữa. Cô muốn quay trở lại là một Văn Hạ vui vẻ
phóng khoáng, một Văn Hạ không sợ trời, chẳng sợ đất. Tô Mạch có là gì chứ?
Đánh bại anh là được rồi. Muốn khuất phục cô như vậy là điều tuyệt đối không
thể.
Thế nên
cô lấy hết dũng khí cầm điện thoại di động lên, liếc nhìn với dáng vẻ gà trống
chuẩn bị chiến đấu nhưng không phải là Tô Mạch gọi mà là số của Mộc Du.
- A lô!
Tôi đây.
- Chị
Văn Hạ, chị đang ở đâu? Chị mau đến đây đi. Chị em bị ốm. Em không biết nên tìm
ai. Chị mau đến đi. Trong điện thoại, giọng Mộc Du không lạnh lùng như thường
ngày mà rất lo lắng khiến Văn Hạ đứng bật dậy.
- Có
chuyện gì vậy? Em cứ bình tĩnh nói. Hai người đang ở đâu? - Văn Hạ lo lắng thét
lên. Chị Cẩm Sắt xảy ra chuyện, đương nhiên là cô phải lo lắng rồi. Đó là người
chị tốt như thế cơ mà.
- Ở
nhà. Chị em nôn ra máu. Chị mau đến đi. Chị ấy không cho em báo cho anh rể. Em
phải làm sao đây?
Văn Hạ
nghe đến đây thì hít một hơi thật sâu. Cô phải trấn tĩnh bản thân trước đã. Cô
nhẹ nhàng an ủi Mộc Du:
- Bây
giờ em gọi xe cấp cứu đi. Chị sẽ đến ngay. Đừng lo. Mau gọi điện đi. Nhanh lên.
Văn Hạ
cũng lo lắng không yên mà còn bảo người ta đừng lo, lại còn nói nhanh lên. Gác
điện thoại, mặc áo khoác, cô vội vã chạy ra ngoài. Cô lại xỏ đôi dép lê bỏ nhà
đi lần trước. Vừa chạy xuống lầu thì nghe có người gọi cô phía sau. Cô ngoái
đầu lại thì thấy Minh Ưu lái xe đến.
- Nhanh
lên, nhanh lên. Có người gặp nguy hiểm. Văn Hạ nhảy lên xe, hét lên cới Minh
Ưu.
Minh Ưu
nhìn bộ dạng căng thẳng của cô thì cũng thấy căng thẳng theo. Cậu hỏi:
- Chúng
ta đi đâu?
Lúc này
Văn Hạ mới nhớ ra là mình đã quên mất tên khu phố đó. May mà đầu óc cô vẫn còn
tỉnh táo. Cô nói với Minh Ưu:
- K