
sao thì Hà Khanh
như hiểu ra cách nghĩ của cô, lập tức phân tích. Giọng anh trầm lắng:
- Hồi học cấp ba vẫn như thế. Bao nhiêu năm không hề
thay đổi.
- Phải. Vẫn là như thế. Nhưng anh vẫn thế, đến giờ anh
vẫn là thần tượng không ai vượt qua được. Thậm chí bây giờ em gái em còn hỏi,
anh Hà Khanh năm đó thế nào, thế nào rồi? Không ngờ lại gặp được anh ở đây.
Không phải anh nói đi Bắc Kinh sao? – Văn Hạ nhớ lai những chuyện cũ, cảm giác
bây giờ cũng đã trưởng thành hơn một chút. Tuy giọng nói có chút nhạo báng
nhưng đối với những ký ức của ngày xưa vẫn làm cô xúc động.
Nụ cười của Hà Khanh dần trở nên ấm áp. Ít nhất
nó đã khiến Văn Hạ cảm thấy dường như người đàn ông này sau nhiều năm xa cách
đã gần gũi với cô hơn nhiều, có thể nói lúc đó không có cô nữ sinh nào trong
trường không thầm yêu anh. Anh hoàn hảo, đẹp trai, khí khái, đúng là hoàng tử
trong truyện cổ tích mà mọi người đều yêu mến. Đương nhiên, Văn Hạ cũng là một
trong những cô nàng luôn yêu thích các anh chàng đẹp trai nhưng cô chưa từng
nghĩ sẽ thật sự yêu anh hoặc là có được tình yêu của anh. Cô chỉ là cảm thấy
anh rất tốt, rất ưu tú, sùng bái anh, nói đúng là có cảm tình. Thế nên khi anh
thật sự đứng trước mặt cô, nói chuyện với cô thì cô cũng không quá bất ngờ hay
cảm động mà chỉ giống như một người bạn cũ vì đối với người đàn ông không hề
hiểu cô này thì cô lại rất hiểu anh.
- Thế chị Cẩm Sắt thế nào rồi ạ? Lúc đó, chúng em còn
ở bên nhau. Lâu lắm rồi không gặp chị ấy. – Rốt cuộc Văn Hạ vẫn là một đứa trẻ
hiếu kì. Thực sự trong lòng cô vẫn nhớ Tô Mạch nói chuyện Hà Khanh sắp li hôn.
Không phải vì lí do khác mà chỉ là vì trong mắt cô tình yêu của Hà Khanh và Lý
Cẩm Sắt chính là thần thoại. Lúc đó, cô tự nói với lòng mình, Văn Hạ phải tìm
được một người đàn ông yêu mình như Hà Khanh yêu Cẩm Sắt nhưng bây giờ thì sao?
Thay đổi như vậy sao?
Hà Khanh thoáng nở nụ cười trên khóe môi nhưng
khi nghe Văn Hạ hỏi đến Cẩm Sắt thì ánh mắt anh tối lại, nụ cười cũng không còn
ấm áp nữa mà mang chút nhạo báng hiếm thấy. Anh bê tách cà phê lên nhấp một
hớp, hai tay đan vào nhau, mặt xoay ra nhìn dòng người qua lại ngoài cửa sổ.
Khung cảnh đẹp đó, bất giác khiến Văn Hạ cảm thấy xót xa.
- Bọn anh…từ khi quen nhau đến giờ đã tròn 10 năm. Bảy
năm gian khổ đã qua nhưng lại mắc kẹt ở đây. Khì khì! Bọn anh …sắp li hôn. –
Đây là lần đầu tiên Hà Khanh nói với người khác về chuyện này. Dù là bạn bè hay
người thân, anh tuyệt đối không nhắc đến. Trong lòng anh luôn cảm thấy họ sẽ
không chia tay, Cẩm Sắt chỉ mất bình tĩnh thôi, qua một thời gian rồi sẽ trở
lại như cũ nhưng hôm nay, cô ấy lại nói như vậy. Cô ấy nói nhất định phải ly
hôn, còn anh, có lẽ là gặp lại đồng hương Văn Hạ khiến tâm trạng anh trở nên
yếu đuối hoặc là anh đang rất muốn tìm người tâm sự. Tóm lại, anh đã nói ra như
vậy. Đây là lần đầu tiên nhưng anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Văn Hạ cũng nhíu mày theo lời anh nói. Hóa ra
thần thoại cũng có một ngày tan vỡ hay thế giới này vốn không cho phép thần
thoại tồn tại nên hai người yêu nhau như vậy mới có thể chia tay. Cô gái thường
xuyên cãi nhau với Tô Mạch như cô chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Cô chậm
rãi nói:
- Tại sao lại li hôn?
Hà Khanh ngoái đầu nhìn cô, dường như anh không
ngờ cô sẽ hỏi như vậy. Rốt cuộc anh và cô cũng không quá thân thiết. Theo cách
nói của mọi người, câu hỏi cụa Văn Hạ có vẻ hơi đường đột nhưng lúc này, cô vốn
không để ý điều gì, cô chỉ muốn biết, rõ ràng là hai người yêu nhau như vậy mà
tại sao lại chia tay?
Hà Khanh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đôi mắt
u buồn không nhìn Văn Hạ nữa mà ngoảnh ra cửa sổ, anh nói:
- Anh cũng muốn biết tại sao.
Dường như khi trả lời anh cũng đang cố tự hỏi
chính mình. Tại sao? Rốt cuộc tại sao ngày hôm nay, họ lại bước đến quãng đường
này? Rất lâu! Trong cửa tiệm không có khách. Rất yên tĩnh! Hai người không nói
gì. Mỗi người đều nghĩ đến chuyện riêng của mình. Trong cách yên tĩnh như vậy,
người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng Mèo con không ngừng gõ bàn phím giống như
cậu đang dùng ngôn ngữ của mình để miêu tả lại tình cảm của mỗi người.
Tốt nhất vẫn là Hà Khanh phá vỡ bầu không khí
trầm lắng đó trước tiên. Một người đàn ông thảnh đạt sẽ không để chuyện tình
cảm chiếm trọn thời gian và tinh thần của mình. Thế nên anh có thể khống chế
cảm xúc rất tốt, hơn nữa chắc chắn còn có thể hiểu rõ cảm xúc của người khác.
- Đừng nói chuyện của anh nữa. Nói chuyện của em đi.
Sao em và Tô Mạch lại ở bên nhau? Anh thật không ngờ lại gặp em ở đây.
Văn Hạ biết Hà Khanh không muốn nhắc đến Cẩm
Sắt. Cô hơi mỉm cười, dáng vẻ của một cô gái hạnh phúc, nhìn anh nói:
- Hồi đó, em rất muốn tìm một chàng trai đối với em
thật tốt, thật tốt. Sau đó, em tình cờ gặp Tô Mạch. Em đã cùng anh ấy đến đây.
Sau đó thì như anh đã thấy.
Văn Hạ cố gắng nói thật nhẹ nhàng. Cô muốn điều
tiết không khí u buồn đang tồn tại quanh đây. Thực ra, cô có thể nói rõ hơn về
tình yêu của cô, về sự hi sinh, về sự kiên trì của họ nhưng chẳng có ý nghĩa gì
cả. Cô cảm thấy, tìn