
đóng cửa lại.
Văn Hạ sực tỉnh vội vàng đóng cửa lại. Cô dựa
vào cánh cửa sợ có người bước vào.
Hai người con trai nhìn hai người con gái một
cách kì lạ! Họ đầu há hốc mồm không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy? - Mèo con chạy đến hỏi
người con gái vừa bước vào.
Cô gái ngẩng đầu nói với cậu
- Cho tôi xin cốc nước. Tôi sắp chết khát rồi.
Mèo con đang định phản đối người bất lịch sự này
thì nào ngờ Văn Hạ lại lườm cậu, bắt cậu ra sau quầy.
Văn Hạ thấy Mèo con không nhúc nhích liền tự
mình đi lấy nước cho cô gái rồi hỏi:
- Cô là ai? Cô làm sao thế?
Cô gái không khách sao uống mấy ngụm cạn sạch
cốc nước rồi dùng tay lau khóe miệng.
- Tôi là Mộc Du. Cám ơn chị đã giúp đỡ, chị cho tôi
mượn điện thoại một chút được không?
Lúc này Văn Hạ mới nhìn rõ khuôn mặt cô gái đó,
làn da mịn màng, chiếc cằm nhọn nhọn, đôi môi hồng mọng, hấp dẫn nhất là đôi
mắt hồ li của cô ấy, à không mắt phượng.
Từ khi cô gái này bước vào đã có rất nhiều, rất
nhiều chuyện xảy ra. Văn Hạ chưa từng nghĩ rằng, cô gái bỗng nhiên xông vào lại
đem đến cho cuộc sống của cô nhiều điều tuyệt với, nhiều u sầu và nhiều điều
chưa biết đến thế.
Tô Mạch bước vào văn phòng, chỉnh lại cà vạt,
tiện tay ném tập tài liệu lên bàn. Anh không ngờ Khâu Tư trước kia hiền lành mà
nay lại trở nên mạnh mẽ như vậy. Quả nhiên hoàn cảnh đã làm thay đổi rất nhiều
người. Bên Mỹ cũng không chút nào nhượng bộ về giá cả, trực tiếp làm ảnh hường
đến chi phí vận chuyển của họ. Sáng sớm đã xui xẻo. Chẳng ích gì. Cuối cùng,
nhìn bộ dạng của Minh Chí Nguyên cũng không lấy gì làm vui.
Con người là như vậy. Khi liên quan đến quyền
lợi bản thân thì sẽ càng để ý nhiều đến người khác. Khâu Tư nghĩ như thế, công
tư phân minh là nguyên tắc làm việc của cô. Thế nên tuy vừa đối đầu với Tô Mạch
trong phòng họp sang nay nhưng tan họp, cô vẫn bước đến gõ cửa phòng Tô Mạch.
Tô Mạch vừa ngồi xuống, ngẩng đầu lên thì đã
thấy Khâu Tư bước vào. Anh cười nhẫn nại, nhạo báng nói:
- Đại diện Khâu có chuyện gì vậy?
- Anh đừng có keo kiệt như thế. Về tư, chúng ta vẫn là
bạn bè. Anh châm chọc em như vậy là không đúng đâu. - Khâu Tư cũng không phải
là cô gái vừa ra xã hội. Cô đã đặt ra cho mình bao nhiêu yêu cầu hà khắc mới có
được thành tựu như ngày hôm nay thế nên việc giao tiếp hoàn toàn không thành
vấn đề.
Tô Mạch cười, nghĩ cũng phải. Cứ phản kháng như
vậy thì sẽ không đủ rộng lượng.
- Đùa thôi. Có chuyện gì thế?
Khâu Tư bước đến trước bàn của anh, cầm chiếc
khung ảnh trên bàn lên nhìn khuôn mặt tràn đầy sức sống của Văn Hạ, mỉm cười
ngẩng đầu nói với Tô Mạch:
- Đây là người con gái anh nói năm đó ư?
Tô Mạch u mê một lát. Anh đã nói với cô về Văn Hạ ư?
Anh không nhớ.
- Trong một lần gặp trước đây, anh nói anh yêu một cô
gái. Là cô ấy ư? - Khâu Tư vẫn giữ nụ cười nhắc anh nhớ lại.
Lúc này Tô Mạch mới nhớ ra. Vài năm trước đúng
là anh có tình cờ gặp Khâu Tư ở Mỹ nhưng anh vẫn không nhớ nổi là mình đã nói
câu này. Chẳng sao cả. Nói hay không cũng chẳng liên quan gì.
Khâu Tư chăm chú nhìn bức ảnh đó. Lần gặp nhau ở
Mỹ, Tô Mạch đã uống say. Hình như anh cãi nhau với bạn gái. Người đàn ông lạnh
lùng đó lần đầu tiên đã uống say trước mặt mọi người. Mọi người đều vui cười,
ca hát, chơi đùa, chỉ có anh ngồi một mình trong góc. Lúc đó, bất giác cô bước
đến gần anh, ngồi xuống bên cạnh anh và hỏi anh tại sao.
Lần đầu tiên anh ấy trả lời rất tự nhiên. Cãi
nhau với vợ. Một câu nói đơn giản chừng nào, một câu nói tự nhiên biết bao
nhưng lúc đó, cô đã nhìn anh rất lâu. Cô rất muốn biết, rốt cuộc người con gái
như thế nào đã chinh phục được người con trai như thế này. Trong mắt cô, Văn Hạ
không phải là cô gái tốt nhất, không phải là cô gái đặc biệt, chỉ có thể nói là
bình thường. Đưa mắt nhìn bức ảnh, đầu óc cô như chìm đắm vào dòng mộng tưởng.
Tháng
ngày lững lờ trôi đi. Hằng ngày, cửa tiệm của Văn Hạ đều có lác đác vài người
khách. Ban đầu cô còn hào hứng kéo Mèo con đi tìm hiểu cà phê, nghiên cứu loại
này, nghiên cứu loại kia nhưng một tuần trôi qua, cô ngồi nhẩm tính thì hình
như lỗ vốn. Nhưng mỗi lần Tô Mạch hỏi, cô đều nói rất tốt, rất tốt và còn tỏ ra
vô cùng phấn khích.
Vì
cô biết dạo này Tô Mạch rất bận rộn, ngày nào cũng họp, ngày nào cũng về muộn,
hơn nữa lại còn uể oải mệt mỏi khiến cô rất đau lòng. Cô không thể gây cho anh
thêm phiền phức được. Sau hôm đó, cô gái có tên Mộc Du đã được bạn bè của cô ấy
dẫn đi và cũng không quay lại nữa. Minh Ưu tặng Văn Hạ mấy tác phẩm. Cô đã treo
chúng lên rất cao và hằng ngày đều ngắm nghía. Cô không phải dân chuyên nghiệp
nhưng cô cảm thấy cũng khá đẹp!
Hôm
nay, mới sáng sớm Mèo con đã đến gõ cửa. Dạo này ngày nào Mèo con cũng mang
theo một thứ đến tiệm cà phê, đó là chiếc máy tính xách tay. Cậu đã đem công việc
của mình đến tiệm. Tuy cửa tiệm không có khách nhưng cậu không muốn làm Văn Hạ
buồn mà luôn khích lệ cô. Còn cô thì sao? Không có việc gì, cậu ngồi bên cửa
sổ, uống cà phê và gõ máy tính lách cách. Cũng có thể coi là tô điểm thêm cho
con phố