
đó. Cuộc sống trôi qua cũng có thể xem là thoải mái.
Mèo
con đang đứng trước cửa đợi Văn Hạ bước ra. Nhưng người mở cửa lại là Tô Mạch,
Mèo con bỗng kinh hãi. Người đàn ông này, ngoài đứng trước mặt Văn Hạ ra, anh
ta rất ít khi nở nụ cười nên Mèo con nghiêm túc nói:
- Anh
rể, chị gái em đâu ạ?
Tô
Mạch không tỏ thái độ gì. Anh né người qua một bên để Mèo con lặng lẽ bước vào.
Tô Mạch nhìn động tác đáng yêu của cậu bé này mà không nhịn được cười. Thực ra,
anh cũng thấy cậu bé này rất tốt. Ít nhất cậu ta cũng thật lòng đối xử tốt với
Văn Hạ. Khi anh không có nhà, đều là Mèo con giúp đỡ cô. Thế nên, nói cho cùng,
anh vẫn phải cảm ơn cậu bé đáng yêu này.
Mèo
con đứng trước cửa phòng ngủ của họ thì kinh ngạc há hốc mồm nhìn Văn Hạ đang
ngủ trên chiếc giường công chúa. Nước miếng còn chảy cả xuống gối nữa. tư thế
ngủ chẳng đẹp chút nào. Vị trí đó vốn thuộc về Tô Mạch, nhưng anh đã ra khỏi
giường nên đã đặt con gấu bông vào đó cho Văn Hạ ôm. Nước miếng chảy cả lên
người con gấu bông đáng thương có bộ lông trắng muốt.
- Đây…
- Mèo con quay đầu lại nhìn Tô Mạch.
- Cậu
gọi cô ấy dậy đi. Tôi gọi mấy lần rồi. Nếu gọi được thì cậu đưa cô ấy đi. Không
gọi được thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. - Tô Mạch cảm thán nói. Phong
cách làm việc của cô nàng này quá thoải mái, tự do. Càng lúc anh càng thấy sự
lười biếng của cô bắt đầu khởi nghĩa trở lại rồi.
Mèo
con bước đến bên giường thở dài. Cậu vỗ vào khuôn mặt bầu bĩnh của Văn Hạ nhỏ
nhẹ gọi:
- Chị
gái, dậy thôi. Ngủ nhiều sẽ béo đấy.
Quả
nhiên Văn Hạ nghe thấy câu này thì mắt chưa mở mà người đã ngồi dậy mơ mơ màng
màng nói:
- Ừ,
dậy. Tôi phải giảm béo. - Tô Mạch nhìn thấy cảnh này lắc đầu ngán ngẩm quay
người mở cửa bước ra ngoài.
Trong
tiệm cà phê có vài vị khách đang nói chuyện. Văn Hạ ngán ngẩm bó ra khỏi quầy
nghịch điện thoại. Nhìn thấy mèo con đang ngồi đằng kia lách cách gõ bàn phím
thì liền mò ra do thám. Cô ngồi đối diện nhìn cậu chăm chú.
- Chị
gái, chị làm gì thế? Ánh mắt này thật đáng sợ! Em không thích con gái đâu. –Mèo
con ôm cánh tay làm vẻ sợ hãi đáng thương như thể Văn Hạ định cưỡng bức cậu
vậy.
- Thôi
đi. Tôi hỏi cậu. Cậu nói xem. Có phải tôi rất vô dụng không?
Mèo
con buông tay xuống châm điếu thuốc đưa cho Văn Hạ. Văn Hạ nhìn điếu thuốc trên
tay cậu, do dự một lát rồi vẫn nhận lấy.
- Chị
gái, chị thật sự không cần phải ép mình quá như vậy. Em thấy chị vội vã nhưng
ngày tháng vẫn trôi qua. chúng ta hãy nghĩ cách quảng cáo thì tốt hơn. Đừng ủ
rũ sẽ già đi đấy. - Mèo con nhẫn nại khuyên giải Văn Hạ. Thực ra cậu và Văn Hạ
rất giống nhau. Bình thường có thể trông họ giống như trẻ con, chẳng hiểu gì cả
nhưng khi bình tĩnh lại, họ đều suy nghĩ rất chín chắn, biết kiểm điểm, biết
chờ đợi.
Văn
Hạ thở dài, dùng ngón tay phải kẹp điều thuốc, đưa mắt nhìn dòng người qua lại
ngoài cửa sổ mà thoáng nhíu mày khiến người không quen có thể nghĩ rằng cô gái
đang buồn. Mèo con cũng cảm thấy Văn Hạ lúc này là một người khác, một người
trốn sâu trong lòng cô, một người có khuôn mặt mà cô không muốn cho người khác
thấy.
- Thực
ra tôi rất ngưỡng mộ cậu. Thật đấy! Tình yêu thuận lợi! Cậu và Gấu xui xẻo đã ở
bên nhau bao nhiêu năm nay. Cho dù là đàn ông và đàn bà thì cũng có mấy đôi cặp
được lâu đến thế. Bây giờ tôi thấy ngày nào Tô Mạch cũng bận việc, việc khác.
Tôi cảm thấy khoảng cách giữa tôi và anh ấy ngày càng lớn. Tôi không theo kịp
bước chân anh ấy mất. Trước đây, tôi cho rằng chỉ cần tôi ở bên anh ấy thì tất
cả đều tuyệt vời, mọi khó khăn đều không tồn tại nhưng sao khi tôi và anh ấy
thực sự ở bên nhau thì tôi mới biết mình quá ngây thơ, có quá nhiều vấn đề, có
quá nhiều khó khăn. Anh ấy
thành công, còn tôi thì thất bại. Haizzzz.
Mèo con
quen Văn Hạ đã lâu như vậy nên cậu biết rất nhiều chuyện của cô và Tô Mạch. Tô
Mạch là người thành đạt mà ai cũng phải công nhận. Còn Văn Hạ thì sao? Mọi
người đều nói, cô không cần làm việc, không cần kiếm tiền vì cô có người đàn
ông tốt như vậy nhưng người đàn ông tốt này cũng không phải trưởng thành chỉ
sau một đêm. Hai người còn trẻ nên cũng có chuyện tranh cãi, to tiếng. Cậu biết
nhưng cậu cũng thấy tình yêu của họ, giống như Tô Mạch nói, tình yêu của họ chỉ
nên giữ ở 86 độ thôi mà không nên là 100 độ. Nhưng con người chứ đâu phải thánh
thần, có mấy người có thể khống chế tốt như vậy. Nếu nói văn hoa một chút, tình
yêu cảu họ thật sự có thể tan chảy vào nhau.
- Chị
gái, mỗi cặp đôi yêu nhau đều có lý do của họ. Thế nên chỉ cần chị cảm thấy hai
người hạnh phúc là đủ rồi. Những điều khác đều không quan trọng, không ích gì
mà lại còn lãng phí sức lực của chị. – Bình thường Mèo con vẫn rất có lý. Nhiều
lúc, cậu đã giúp Văn Hạ thoát khỏi rất nhiều những khúc mắc.
- Mèo
con, cậu nói xem có phải trong số những người phụ nữ trừ mẹ cậu ra thì người
cậu yêu nhất là tôi không? – Văn Hạ dụi điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lên Mèo con
khiến ánh mắt cậu bối rối không thể nghĩ được gì mà nói: - Chị gái, suy nghĩ
của chị nhảy hơi cao rồi đấy.
- Khụ
khụ. Tôi