
ợc.
- Không cần đâu. Anh bận như vậy, em phải học cách tự
chăm sóc bản thân, không để anh lo lắng đúng không? - Văn Hạ vừa dứt lời thì
chuông của reo. Cô cầm hai chiếc bánh bao chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:
- Em đi đây. Mèo con đến rồi, em yêu chồng.
Tô Mạch cắn miếng trứng ốp lết nhìn rõ chỗ trống
trước mặt mà chợt thấy buồn. Hằng ngày đều là anh thức dậy nhìn Văn Hạ lười
biếng trên giường, đều là cô nhìn bóng anh đi làm, đều là anh đi trước. Lần đầu
tiên, anh ngồi một mình trong căn phòng trống vắng. Đúng vậy, trống vắng vì ở
đây không có người con gái đó. Lòng anh trống vắng, tất cả đều trở thành hư
không.
Lần đầu tiên Tô Mạch hoài nghi về quyết định của
mình. Anh buông tay để cô đi như vậy có đúng không?
Văn Hạ thì sao? Cô không để ý đến những thay đổi
trong lòng Tô Mạch. Cô vui vẻ và hạnh phúc giống như một người tràn trề hi vọng
vào tương lai. Cô muốn làm cửa tiệm của mình trở nên tốt nhất, muốn làm cho tất
cả mọi người đến cửa tiệm của cô đều cảm thấy hạnh phúc và vui vẻ. Đương nhiên,
kiếm tiền cũng rất quan trọng, nếu không cô hít gió Tây Bắc để sống sao?
- Chị gái hình như không có khách đâu. - Mèo con chán
nản bỏ ra quầy nhìn Văn Hạ buồn bã quay người lại. Cậu thấy rất lạ! Từ sáng
sớm, tâm trạng người con gái này đã bắt đầu có vấn đề rồi, cả buổi cứ thẫn thờ
như vậy. Chẳng lẽ cô ấy bị sốc sao?
- Cậu có thấy ở đâu hơi trống, màu sắc hơi đơn điệu
không? Không phải cậu học thiết kế sao? - Văn Hạ chống cằm quay đầu hỏi Mèo
con.
Mèo con quét mắt xem xét nói:
- Chị gái, chị giống người học thiết kế hơn em, vì em
thật dự không nhận ra điểm gì không tốt cả.
Văn Hạ trừng mắt nhìn cậu rồi bước đến quầy vỗ
vài Mèo con khích lệ:
- Đồng chí, chúng ta mới đi bước đầu tiên trong cuộc
trường chinh, đường còn rất xa, hãy cố gắng lên.
Mèo con đáng yêu chớp chớp đôi mắt to đen lúng
liếng, cười nói:
- Ừm! Em là đồng chí nhưng em không muốn trường chinh.
Em muốn về nhà viết tiểu thuyết. Ít nhất em cũng không cần phải mắt to nhìn mắt
nhỏ như thế này.
- Mèo con chết tiệt! Cậu nói ai mắt nhỏ? - Văn Hạ nổi
giận. Bình thường cô luôn ghen tỵ hai chuyện, mắt to và vóc dáng đẹp. Mèo con
lại hoàn toàn chiếm được hai điều đó nên cứ thích lôi nó ra châm chọc cô.
- Ai tư nhận thì là người đó. Em nào biết là ai. - Mèo
con nghiêng đầu làm vẻ vô tội, còn chớp chớp mắt. KHi bàn tay của Văn Hạ chuẩn
bị giáng xuống khuôn mắt đáng yêu đó thì cuối cùng người khách đầu tiên của họ
đã xuất hiện.
Chuông gió ngoài cửa vang lên, hai người cùng
ngoái đầu lại nhìn Minh Ưu đang cầm bức tranh như ánh mặt trời bước vào.
Nhìn thấy Minh Ưu, hai mắt Văn Hạ sáng lên, vội
vã bước đến mỉm cười nói:
- Chào cậu! Chào mừng cậu đến. Cậu muốn uống gì?
- Chị gái, chị đừng tẻ nhạt như vậy chứ! Hơn nữa,
không phải chị nên mời người ta ngồi xuống rồi hẵng gọi đồ uống sao?- Mèo con
thật không biết nói gì với cô gái này. Cô chẳng biết gì lại còn dám mở cửa
tiệm. Cũng chỉ có người đàn ông như Tô Mạch mới chịu nổi cô, có tiền mà không
biết chỗ tiêu. Dường như cậu đã thấy trước được cái ngày cửa tiệm này đóng cửa
đến nơi, Văn Hạ đứng kéo Tô Mạch mà rằng: Em mặc kệ, em mặc kệ. Em muốn mở cửa
hàng thời trang. Thật đáng sợ!
- Em muốn một cốc nước lọc. - Minh Ưu ngồi xuống bàn
gần quầy. Văn Hạ vui mừng đi lấy nước lọc. Ít nhất cũng phải phục vụ vị khách
này cho tốt.
Mèo con bước ra khỏi quầy. Cậu bước đến bên cạnh
Minh Ưu cầm bức tranh lật ra xem, chau mày nói:
- Đây là bản thảo cậu muốn đem đi dự thi sao?
Minh Ưu nhìn cậu ta gật đầu.
Mèo con thở dài chau mày. Cậu gấp bức tranh lại
nhìn Minh Ưu lo lắng nói:
- Bức này e là không được. Phong cách thiếu linh hồn.
Cậu có hiểu không?
Lúc này, Văn Hạ đang bê cốc nước lọc từ bên
trong bước ra, cười rạng rỡ đáng yêu! Ánh mặt trời chiếu trên mắt cô, cơ hồ cô
là cô gái hạnh phúc nhất trên thế gian này. Trong giây phút đó, Minh Ưu thấy
bàng hoàng.
- Í! Tiểu Ưu vẽ gì đấy? - Văn Hạ đặt cốc nước xuống và
giành lấy bức tranh trên tay Mèo con và lập tức thay đổi cách xưng hô: - Đẹp
quá! Tiểu Ưu điêu thật! Cậu tặng tôi vài bức tranh để tôi treo ở cửa tiệm nhé.
Mắt Văn Hạ tràn ngập niềm vui và mong đợi khiên
Minh Ưu rung động gật đầu nói:
- Chị chọn đi. Ở nhà vẫn còn đấy. Mai em mang đến cho
chị xem.
- Thật ư? Tốt quá! Tốt quá! Hôm nay cậu uống gì, tôi
mời. - Văn Hạ mừng rơn. Con người cô luôn cho rằng mình không có năng khiếu
nghệ thuật nên luôn luôn sùng bái những người làm nghệ thuật, đặc biệt là họa
sĩ. Hồi đó, Tô Mạch vẽ tặng cô bức tranh chân dung mà cô vẫn giữ gìn đến giờ.
Khi Văn Hạ đang chăm chú thưởng thức tác phẩm
nghệ thuật thì cô bỗng nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài. Con người cô vốn
ham vui, thích náo nhiệt nên liền chạy ra cửa để hóng. Cô nhìn thấy một cô gái
xách làn nhựa, đi dép lê, tóc ướt sũng, cố sức chạy về phía này.
Văn Hạ cũng không biết là chuyện gì. Cô gào to:
- Mau lên, mau lên. Ở đây, ở đây.
Cô gái đó ngẩng đầu nhìn Văn Hạ vẫy tay với cô
ấy như gặp được vị cứu tinh. Cô gái thục mạng chạy tới và nói với Văn Hạ:
- Mau