
mệt vừa
đói thì điện thoại của Tần Ca vang lên…
Sau khi
tắt máy, Tần Ca chỉ cảm thấy, cả người như bị moi móc đến trống rỗng vậy. Trước
mắt là ánh sáng ban ngày trắng xóa. Quay cuồng đến mức anh không thể mở được
mắt ra, hai chân mềm nhũn không còn sức lực, suýt chút nữa thì quỵ xuống đất.
Giọng
nói của Tần Ca nhỏ đến mức không thể nào nhỏ hơn được nữa, Hứa An Ly vẫn còn
cảm thấy như có tiếng sét đánh ngang tai. Cô ngẩn người ra nhìn Tần Ca ra sức
lay cánh tay anh.
“Anh
khônng lừa em đấy chứ?”
“Anh
nói cho em biết, đây không phải là sự thật.”
“Không
phải!”
“Anh
nói cho em biết đi.”
Đã từng
hận chính bản thân mình.
Tại sao
lại nhẹ dạ tin vào những lời bộc bạch thề thốt thành khẩn chứ. Mình đã trưởng
thành đến mức không còn tính khí trẻ con nữa. Lời thề sẽ theo gió bay đi, ngay
cả tháng năm cũng bị thời gian mang đi mất, không hề để lại một chút dấu vết
nào. Tình yêu đã qua cũng đã sớm tan thành mây khói.
Thất
vọng và đau khổ, vui cười và ngọt ngào, nhất định sẽ không vì tình yêu mà hăng
hái quên mình, nhưng…
Mấy
tiếng sau, máy bay hạ cánh ở Thanh Đảo.
Đường
Lý Dục đã hôn mê trong bệnh viện hai ngày rồi, nếu như không làm phẫu thuật, có
thể sẽ bỏ mất cơ hội chữa trị tốt nhất.
Đường
Lý Dục bị tai nạn, tạm thời chưa thông báo cho mẹ anh biết, đây là quyết định
của mấy anh em trong kí túc xá sau khi bàn bạc thương lượng với nhau. Sức khỏe
mẹ anh không tốt, lại không có công việc, cuộc sống rất khó khăn. Bệnh viện yêu
cầu nộp năm mươi nghìn tệ làm tiền đặt cọc viện phí, họ đã lấy số điện thoại từ
trong máy điện thoại của anh rồi gọi đi và người nghe điện chính là Tần Ca.
Tần Ca
đau xót nhìn Hứa An Ly đang vì quá lo lắng, hoảng sợ và đau khổ mà bối rối
không biết phải làm sao. Anh không có cách nào để an ủi cô, đau thương từ trong
lồng ngực dâng lên mạnh mẽ, không biết nói từ đâu. Sự việc quá bất ngờ và tàn
nhẫn! Hứa An Ly đẩy Tần Ca ra, đi xuyên giữa đám đông, chạy thẳng ra đường,
chạy…như điên vậy.
Nếu như
người đó, cái người mà đã không còn một chút quan hệ nào với cô chết đi, thì cô
sống còn có ý nghĩa gì nữa? Giây phút ấy, cô bất chợt hiểu rằng, nếu như anh
vẫn còn sống, đang hạnh phúc đi yêu người khác, thì tất cả sẽ không liên quan
gì đến cô. Nhưng nếu như anh chết đi, cô sẽ không bao giờ hạnh phúc mà sống
tiếp trên thế gian này nữa.
Làm sao
mà để ý đến trật tự nữa? Lúc đó, trong đầu cô liệu có thể chứa được hai từ đó
nữa không? Không thể!
Đó là
một ngã tư. Đèn đỏ liên tục sáng lên, nhưng trong mắt cô màu gì cũng không còn
quan trọng nữa, quan trọng là người ấy. Nếu như bây giờ anh ấy chết đi, cô hy
vọng có thể nhìn mặt anh lần cuối, tiễn biệt anh một đoạn đường…
Anh ấy
liệu có chết không? Cô liệu có ngay cả trước khi anh chết cũng không thể nhìn
thấy anh không?
Nếu như
anh ấy chết…
Từ đằng
sau cánh tay của Hứa Ly An bị ai đó kéo lại. Nghe tiếng phanh kêu, cô cố gắng
dùng sức để vùng vẫy ra, dưới tác động của quán tính, cơ thể cô nghiêng đi một
chút. Tiếp đó, một cánh tay khác tát vào mặt cô một cái.
Bốp!
Bốp! Tiếng kêu giòn giã!
“Em
điên à?”
Đúng
vậy, cô điên thật rồi, nếu như anh ấy chết, thì cũng để cô chết đi cho xong,
chứ điên đã là cái gì?
Quả
nhiên vẫn không thể ngăn được! Cô tiếp tục lao đi về phía trước giống như vận
động viên chạy ma ra tông đang xông lên để hướng về cái giải quán quân thế giới
vậy. Đường rộng như thế, xe nhiều như thế, tất cả đều là đối thủ của cô, cô
phải tăng tốc, liên tục tăng tốc, vượt qua xe, lại tiếp tục vượt qua xe…chỉ như
vậy cô mới có thể nhìn thấy hy vọng.
Tiếng
phanh xe kêu xé lên ở bên tai, cô đều chẳng buồn để ý. Chạy tiếp, xe dừng lại
ngay sát cạnh người, anh tài xế hoảng hồn, há miệng ra, thở hổn hển, sau khi
định thần lại, muốn mở miệng ra để chửi, nhưng người đã biến mất rồi.
Tần Ca
dừng lại, không ngừng xin lỗi.
Khi Tần
Ca giữ được tay cô lại, cô ngã vào trong lòng anh, vẫn không quên vùng vẫy:
“Anh nói cho em biết Đường Lý Dục có phải là…rất nghiêm trọng không? Anh nói
cho em biết, Lý Dục anh ấy có phải sẽ…chết không?”
Lo lắng
như vậy, đau khổ như vậy, buồn phiền như vậy, tự trách như vậy…
“Thế
còn Thẩm Anh Xuân?”
“Đã trở
về Mỹ rồi.”
Cổ họng
không phát được ra tiếng, nhắm mắt lại đều có thể tưởng tượng ra, cái cảnh
tượng lúc bị xe đâm là một cảnh tượng bi thương đến thế nào. Tần Ca kể, chảy
rất nhiều máu trên đường, nhuộm đỏ cả một vùng, giống như là “hoa sen” máu vậy.
Sau đó, Hứa An Ly bịt tai lại, không muốn tiếp tục nghe nữa!
Luôn
tưởng rằng, Đường Lý Dục là người không còn một chút quan hệ nào với mình nữa.
Luôn tưởng rằng, hỉ nộ ái lạc của Đường Lý Dục đều không có chút liên quan nào
đến mình nữa. Luôn tưởng rằng, Đường Lý Dục bị thương, thì người đầu tiên ở bên
cạnh anh phải là Thẩm Anh Xuân…
Taxi
chạy như bay trên đường. Cây cối hai bên đường không ngừng lùi lại đằng sau,
các tòa nhà lùi lại đằng sau, xe đang lưu thông trên đường cũng lùi lại phía
sau, con người cũng lùi lại phía sau, lùi lại…Cảnh vật cũng trở nên mơ hồ.
Trong mắt cô, đường phố