Gửi Người Tôi Yêu

Gửi Người Tôi Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324032

Bình chọn: 7.5.00/10/403 lượt.

h nhân và người nhà bệnh nhân đi đi lại lại. Luôn

có những khuôn mặt vội vàng gấp gáp trông nom, chờ đợi tín hiệu vui tỉnh lại và

bình an trở về nhà của người thân.

Đường

Lý Dục vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, vẫn hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ sợ bị

nhiễm trùng nên không cho phép người nhà tùy tiện vào thăm, tất cả mọi vấn đề

của anh ấy đều có y tá chuyên môn phụ trách. Trong màn hình của máy điện tim đồ

hiện lên những đường gấp khúc, cùng với những tiếng kêu tít tít theo tiết tấu.

Ánh mắt

thất thần mà trống rỗng của Hứa An Ly không hề rời khỏi anh. Nhìn vẻ mặt lo

lắng và tiều tụy của Hứa An Ly trong lòng Tần Ca đau tới mức không biết nên làm

thế nào mới được. Anh khuyên cô về nhà nghĩ ngơi một chút, cho dù là một đêm

thôi, nhưng Hứa An Ly cũng không chịu.

“Em

phải nhìn thấy anh ấy tỉnh lại.”

“Đã có

anh ở đây rồi.”

“Nếu

như anh ấy tỉnh lại mà không nhìn thấy em, anh ấy sẽ thất vọng lắm!”

Tần Ca

không biết phải nói thế nào nữa, nhưng dường như lại có lời đang nghẹn trong

lòng mà không nói ra được.

Thời

gian từng giây, từng phút trôi qua.

Hứa An

Ly không chịu rời khỏi chiếc ghế băng dài ở hành lang, buồn ngủ thì ngồi đó ngủ

gật, đói thì ăn tạm gì đó để đối phó. Trước đây, cô là người sợ bóng đen, sợ

vào bệnh viện, vì bóng đen khiến cho người ta sợ hãi, còn bệnh viện bao phủ đầy

hơi thở của sự chết chóc. Nhưng bây giờ, cô chẳng còn sợ gì nữa.

Từ ban

ngày đến đêm tối. Từ đêm tối lại đến bình minh. Một ngày, hai ngày, ba ngày…

Hứa An

Ly cũng không biết là đã trải qua bao nhiêu ngày rồi, cô đã không còn khái niệm

sớm tối nữa. Có lúc đang là sáng sớm, nhưng cô đã ngủ say rồi. Có lúc đang là

đêm khuya, nhưng cô vẫn đứng ở trước cửa kính nhìn vào bên trong, hy vọng Đường

Lý Dục có thể nhanh chóng tỉnh lại. Anh ấy sao vẫn chưa tỉnh lại thế, lần ngủ

này, đã quá dài rồi, có phải là do anh ấy quá mệt, muốn ngủ thêm một chút,

giống như hồi còn học cấp ba vậy, trêu đùa mà.

Mãi cho

đến tận mười ngày sau, cô bỗng kinh ngạc kêu lên, rồi chạy vội đến phòng y tá:

“Bác sĩ, anh ấy động đậy rồi, mau đến xem đi!”

Y tá

vội vàng chạy đến phòng của Đường Lý Dục.

Tay anh

động đậy một chút. Sau đó, rất lâu sau đó. Lông mày của anh cũng bắt đầu động

đậy…

“Anh ấy

tỉnh rồi, anh ấy thực sự tỉnh rồi.” Hứa An Ly lay lay tay Tần Ca muốn anh nhìn:

“Anh ấy thực sự đã tỉnh lại rồi đấy!” Sự bất ngờ và kích động như vậy, ngay cả

Hứa An Ly cũng không thể nào tưởng tượng và dự đoán trước được.

Anh ấy

tỉnh rồi, anh ấy sẽ không chết, cũng sẽ không trở thành người thực vật. Anh ấy

sẽ sống lại, sẽ lại giống như trước đây, sống một cuộc sống hạnh phúc…

Hứa An

Ly rót nước nóng cho Đường Lý Dục, dùng khăn lau mặt, tay và người cho anh, anh

giống như một đứa trẻ yên lặng, mặc cho cô lau.

Một

chậu nước bẩn, lại chạy vào nhà vệ sinh, thay chậu nước khác. Khăn mặt sạch sẽ,

thơm mùi thơm nhẹ của xà phòng.



không sợ mệt, không sợ bẩn, cô chỉ cần anh sống hạnh phúc trên cõi đời này.

“Em

nghỉ một chút đi, để anh chăm sóc anh ấy.” Tần Ca xót xa khuyên Hứa An Ly.

Hứa An

Ly cũng chẳng ngẩng lên nhìn Tần Ca, cúi đầu chỉnh lại góc chăn cho Đường Lý

Dục, cô sợ anh bị nhiễm lạnh, bị ốm.

“Không

cần đâu, các anh cứ về cả đi, ở đây có một mình em là được rồi.”

A Phong

và Căn Bậc Hai thực sự buồn ngủ đến không thể cưỡng lại được nữa, học vào trong

hành lang, nằm trên dãy ghế dài ngủ say sưa.

Hứa An

Ly ngồi bên giường, mắt nhìn Đường Lý Dục giống như nhìn một đứa trẻ luôn cần

sự chăm sóc vậy.

Từ từ,

mắt Đường Lý Dục từ từ mở ra, chăm chú nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt. Khóe

môi khô nứt dường như đang nhoẻn cười.

Từ từ,

môi của Đường Lý Dục dường như cũng động đậy.

Rất từ

từ…

“Này,

anh nhận ra em không? Em là Chuột gạo, cái anh Đường lão vịt này ngủ giỏi thật

đấy, hễ ngủ là ngủ tận mười mấy ngày liền.” Hứa An Ly nhẹ nhàng búng mũi anh.

“Chú

heo lười biếng này, anh mau tỉnh dậy đi, lại ngủ nữa sẽ biến thành heo thật

đấy.”

“Ông

già, nhìn xem em là ai?”

Hứa An

Ly kéo Tần Ca đang đứng cạnh lại gần, thích chí nói.

“Anh ấy

nghe hiểu những điều em nói đấy.”

“Anh

xem, anh ấy đang nhìn em mỉm cười đấy.”

“Môi

cũng mấp máy rồi, có phải là có điều gì muốn nói với em không?”

“Anh ấy

cứ nhìn em, dường như đang giận em vậy!”

Bệnh

viện mời đến một chuyên gia từ Bắc Kinh tới làm một ca phẫu thuật hộp sọ cho

Đường Lý Dục. Tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, chỉ có điều, bác sĩ nó anh ấy

tạm thời sẽ bị mất trí nhớ. Đường Lý Dục cuối cùng cũng thoát ra khỏi cánh tay

tử thần, nửa tháng sau anh đã có thể tháo bỏ máy thở oxy và các loại dây ống

trên người.

Đường

Lý Dục của lúc đó đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại trở lại từ trong sự hoảng loạn

của sợ hãi và lo lắng, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, sao lại ở đây, cô

gái xinh đẹp đang mỉm cười trước mắt mình là ai, tại sao lại ở đây với anh. Và

anh cũng không biết những người đàn ông đối xử với anh rất tốt kia là ai, tại

sao lại ở đây với anh. Tuy nhiên, cũng không phải hoàn toàn giống như anh tưởng

tượng, anh luôn cảm thấy cô gái đang đứn


XtGem Forum catalog