Insane
Giường Đơn Hay Giường Đôi

Giường Đơn Hay Giường Đôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324481

Bình chọn: 8.5.00/10/448 lượt.

nào?”.

“Chưa từng nghĩ”.

“Đi thật à?”.

“Ban đầu đã nói rồi, cô ấy khỏe, nên đi thì đi”.

“Vậy hai người...”.

Giọng Vĩnh Đạo quá nhỏ, Phổ Hoa không nghe thấy những lời sau đó của anh. Ban

đầu đã quyết định như vậy, cô cũng quyết thực hiện một cách triệt để.

Khi nên đi thì đi, đi rồi đừng quay đầu lại.

Ngày anh chuyển đi là cuối tuần, thời tiết rất đẹp, đã nói trước nên Phổ Hoa

nằm trong phòng không ra, nhưng công nhân khiêng từng thùng ra ngoài, di chuyển

đồ đạc, cô vẫn nén đau xuống giường, đứng sau khe cửa nhìn họ làm việc.

Buổi trưa Vĩnh Đạo vẫn bưng bát cháo nấu vào phòng cô như thường lệ, anh không

ra ngay, ngồi trên chiếc ghế cạnh giường. Giọng

anh khàn khàn, vẫn còn ho, chỗ lên vảy ở khóe miệng đã thành một vết thương khô

lớn bị nhiệt.

Anh khó chịu ho một tiếng, khó khăn mở lời, “Có chút chuyện, anh muốn nói với

em”.

Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện sau khi xảy ra sự cố.Phổ Hoa dựa vào mấy

chiếc gối được chồng lên nhau, khép hờ mi mắt, đầu quay về hướng khác.

“Đồ đạc... anh đều thu dọn cả rồi,

đặt ở chỗ cũ, chắc có thể tìm thấy. Trong tủ thuốc có vài loại thuốc quá hạn,

anh đã đổi cho em, thuốc kháng sinh đừng tự mình tùy tiện uống, thuốc cảm, sốt

không thể uống nhiều, chia ra uống trước bữa ăn sau bữa ăn theo hướng dẫn sử

dụng, không khỏe thì phải đi bệnh viện.Anh đã nộp tiền cung cấp sưởi ấm cho bên

quản lý nhà ở, trước khi ra ngoài nhớ tắt lò sưởi điện đi nhé, trên đó đừng

hong đồ khô, tránh bị cháy. Anh dán số bên quản lý

nhà ở đằng sau cửa bếp, đồ gì bị hỏng trong nhà em đừng tự mình làm, bây giờ

chưa khỏi, sau này khỏi rồi cũng đừng cậy sức, đặc biệt là đồ điện, phải tìm

người tới sửa”. Thấy cô không khó chịu,

anh liền nói tiếp.

“Khi có người tới nhà, tốt nhất tìm người tới ở cùng em, tránh bất tiện”. Anh lấy

ra chìa khóa trong túi, đặt trong lòng bàn tay vuốt nhẹ: “Hai năm qua, ban ngày

anh đều trở về khi em không có nhà, đây là chìa khóa, em giữ lấy. Còn có

một chùm dự trữ ở dưới hộp đựng đồ lặt vặt trong bếp, đừng tùy tiện đưa người

khác.Nguồn điện của quạt thông gió trong phòng tắm hơi lỏng, chắc không bị hở

điện, nhưng khi cắm thì em cẩn thận một chút, đừng để tay ướt. Còn

nữa, anh đổi dép cho em thành đôi chống trơn rồi, đừng dùng sức ở chỗ bị

thương, một tháng nữa, phải trở lại chụp phim xem thế nào rồi...”.

Đặt chìa khóa lên trên tủ đầu giường, anh kéo ghế sát cạnh giường. Phổ Hoa

vốn đắp áo khoác ngồi, đợi anh tiến gần, cô bèn nằm xuống, quay lưng lại, không

nhìn anh.

Vì cô vẫn không nói chuyện với anh nên anh lựa chọn rời đi một cách lặng lẽ.

Trước khi đi, vẫn đứng bên giường, anh đi rồi lại quay lại nhìn cô, vuốt khẽ

bàn tay cô đặt ngoài chăn.

Kho chứa đồ bỗng chốc trống trơn, tủ quần áo Vĩnh Đạo từng dùng chỉ còn vài

chục cái mắc áo. Quyên Quyên cùng hít thở

không khí mát lành với Phổ Hoa trong phòng, cô thường mở cửa liếc vào trong khi

đi qua phòng chứa đồ. Chiếc thùng còn lại trong

góc cũng đã được niêm phong, sau lần cuối cùng khóa phòng chứa đồ này, cô vẫn

chưa bước vào.

Tháng một hàng năm là lạnh nhất, nhưng Phổ Hoa cảm thấy năm nay vẫn ổn, cũng có

thể do trong nhà có thiết bị sưởi ấm nên cô không cần co ro chịu đựng mùa đông

giá rét đằng đẵng trên giường, vết thương trên ngực càng ngày càng đỡ, Phổ Hoa

trở về đón năm mới bên bố, khi có thời gian rảnh Quyên Quyên cũng qua đó cùng

cô.

Rằm tháng giêng, Hải Anh đưa con tới thăm Phổ Hoa, Doãn Trình cũng tới, mọi

người cùng ngồi ăn lẩu, Quyên Quyên kể vài câu chuyện buồn cười, Phổ Hoa dựa

vào ghế sofa ôm đệm dựa lắng nghe mọi người nói chuyện, đưa phong bao đỏ dày

cho con của Hải Anh.

Tất cả mọi người đều tránh không nhắc lại chuyện trước kia, thời gian dường như

trôi đi rất nhanh, cái lạnh ngày đông thổi xa mảng quá khứ trong gió Tây Bắc.

Trong ấn tượng của Phổ Hoa, mùa đông này và những mùa đông khác vừa giống nhau,

vừa khác nhau.

Từ sau khi Vĩnh Đạo đi, Vĩnh Bác cũng không còn liên hệ với cô nữa, sau bức thư

cuối cùng đó, mỗi lần gửi thư cho anh đều bị trả về.

Khi hoa mộc lan trong sân phòng biên tập nở, Phổ Hoa thu dọn văn phòng phẩm

trong văn phòng, lấy lại bức ảnh cũ đặt dưới bàn kính, rời nhà xuất bản.

Trong bữa tiệc chia tay, Phổ Hoa đặc biệt kính Lưu Yến ba chén trà.

Thông qua mối quan hệ của Lưu Yến, cô tìm được một công việc ở Thiên Tân. ở Bắc

Kinh to lớn này, cơ hội rất nhiều nhưng cô muốn rời khỏi một thời gian, thay

đổi môi trường và tâm trạng, lại không muốn đi quá xa, cuối tuần có thể gặp bố.

Quan trọng hơn cả là Lâm Quả Quả ở đó, cô ấy mở rộng vòng tay thu nhận cô, tuần

đầu tiên tới Thiên Tân, Phổ Hoa ở nhà Lâm Quả Quả, hàng ngày ngủ trên chiếc

giường nhỏ của Lâm Bác.

Công ty mới của Phổ Hoa nằm trên đường Mục Nam nổi tiếng trong khu vực thành

cổ, cửa sổ của cô đối diện với hàng cây bên đường. Tuy hoa

mộc lan chỉ thơm thoang thoảng nhưng mỗi khi gió thổi thì hương thơm nhè nhẹ ấy

lại bay vào phòng làm việc.

Công việc Phổ Hoa làm không phải biên dịch mà là trợ lý hành chính. Công ty

không lớn, trên dưới chỉ có hơn chục người, thứ cô phải dị