
ù của quạt và âm thanh trong đầu mình, nghĩ rất lâu mới
nhớ ra một người. Đợi phô mai hết lạnh, cô
lại cầm di động, mở tới danh mục số gọi đi.
*********
Bà chủ hơn bốn mươi tuổi mang lên cho Phổ Hoa một bát phô mai hạt ý dĩ, đặt
cạnh cốc phô mai hạnh nhân còn chưa ăn. Phổ Hoa
cảm ơn, nghiêng người dựa vào lưng ghế, trán tựa lên tấm kính.
Bốn, năm giờ, cửa sắt bên đường đối diện đã mở, học sinh tản ra mỗi góc đường
như thủy triều, bao gồm cả quán phô mai Kiến Nhất. Thấy bọn trẻ mặc những bộ
đồng phục học sinh rộng thùng thình trên người, cô không nén được cảm giác có
chút xúc động. Kiểu dáng đồng phục
trường giống hệt mười năm trước, màu trắng tinh khôi, tên trường học màu đỏ
tươi nghiêng nghiêng thêu trước ngực.
Ngày xưa, cô và Quyên Quyên từng mặc bộ đồng phục như vậy, màu trắng không
tránh được bẩn, dễ bị cũ, học sinh nhà nghèo đeo bao tay áo, bọn họ không thế,
nhưng cũng quý trọng như vậy, không thể chịu được một chút dầu mỡ, một tia sờn.
So với Quyên Quyên, bộ đồng phục của Phổ Hoa còn cũ hơn vì cô mặc nó tròn sáu
năm trời. Để tiết kiệm tiền cho gia
đình, năm lớp bảy cô đã mua cỡ lớn dành cho trung học, trong sáu năm, người cô
cũng không thay đổi nhiều.
Cô còn nhớ đầu gối trái trên quần đồng phục có một vết rách, mẹ cắt miếng vải
trắng từ túi quần vá lên, tuy đường kim cẩn thận, vẫn nhìn ra dấu vết vá vào,
vị trí tương tự trên đầu gối trái của cô cũng để lại vết sẹo, khi làm việc cô
thường quen vuốt phẳng chỗ đó.
Vì chỗ rách ấy, cô có cơ hội nói câu đầu tiên từ trước đến nay với Kỷ An Vĩnh,
cũng trong cùng một ngày, cô quen người anh em thân thiết của Kỷ An Vĩnh là Thi
Vĩnh Đạo.
Đáng tiếc sau khi tốt nghiệp cô không còn mặc đồng phục trường nữa, nhưng ngẫu
nhiên nhìn thấy nó hai lần khi phơi đồ trong tủ quần áo. Rất nhiều việc đều đã
niêm phong trong ký ức, thời trung học cô còn nhỏ, không nghĩ quá nhiều. Lớn lên
biết suy nghĩ nhưng cảnh còn đây mà người đã đổi thay.
Quán phô mai vang lên tiếng chuông điện thoại, Phổ Hoa cúi đầu nhìn di động,
ngỡ của mình, sau đó mới phát hiện là của em học sinh đi qua cô. Học sinh
bây giờ cao thật, học sinh cấp hai mà trông đã lớn như học sinh cấp ba. Khi học
cấp ba, nam sinh thường lớn rất nhanh, tay dài chân dài, vài ba tuần đã thấy
dáng vẻ khác rồi.
Sao có thể lại nhớ tới những điều này chứ? Phổ Hoa không nhìn theo nữa, khuấy cốc
phô mai trước mặt.
Học sinh líu lo khiến cửa hàng chật như nêm. Sau lưng áo dán vào da thịt, Phổ
Hoa cảm thấy nóng bức, mồ hôi lau đi lại chảy ra, đành chịu đựng. Sau khi học
sinh đi hết, bà chủ đóng một cánh cửa, ánh sáng tối hơn một chút. Lúc Mộc
Hải Anh đến đã là hoàng hôn, mặt trời lặn ở phía tây, nhiều người đi tản bộ ven
thành hào, trong quán phô mai Kiến Nhất ngoài Phổ Hoa, còn có vài bàn khách
nữa.
Bộ váy dài của Hải Anh che đi thân hình hơi đẫy đà sau sinh, Phổ Hoa nhìn thấy
vẻ hạnh phúc và ổn định trên người cô ấy. Họ
không gặp nhau khoảng hơn một năm rồi, lần trước gặp là khi đầy tháng con gái
Hải Anh. Kết hôn cùng thời gian, bây giờ Hải Anh đã có con gái, cô vẫn một thân
một mình, sao có thể không bùi ngùi?
Hải Anh kéo ghế ngồi xuống, nắm tay cô, giống như thời còn là học sinh, coi cô
như em gái.
“Hơi tắc đường, ngại quá, mình đến muộn rồi”.
“Không sao!”. Phổ Hoa nắm tay Hải Anh.
“Thực sự lâu lắm không gặp, hơn một năm nhỉ”.
“Ừ, lần trước là Kỳ Kỳ đầy tháng, cậu gầy đi nhiều so với lần đó”.
“Đâu có! Béo hơn rồi!”. Hải Anh cũng gọi phô mai
hạnh nhân lạnh, trong lúc đợi cô ấy vấn tóc lên, “Béo tới mức không ra hình
dáng nữa, sau khi cai sữa cũng không gầy, đâu như cậu, mãi chẳng béo”. Cô ấy
giơ tay véo véo má Phổ Hoa, vẫn thân mật như xưa.
Phổ Hoa cúi đầu cười gượng, xoa xoa má mình, béo gầy xấu đẹp những thứ đó cô đã
không còn quan tâm một thời gian rồi.
“Sao lại chọn nơi này, bao năm không trở lại”. Phô mai
được mang ra, Hải Anh nghiêm túc thử một miếng: “Vị không bằng hồi xưa, cậu thấy
thế nào?”.
“Cũng được mà”. Phổ Hoa cầm phô mai hạnh
nhân của mình, lơ đễnh ăn hai miếng.
“Cũng không giống lắm, phô mai hạnh nhân hồi trước không ngọt như thế”.
Hải Anh quay đầu nhìn bà chủ đứng trong quầy thu tiền và biển hiệu cũ treo bên
cạnh.
“Cậu xem, lại đổi chủ rồi, mình và Doãn Trình hồi đại học từng trở lại, khi đó
đã đổi một lần. Sau khi Kiến Nhất nhượng lại, mình luôn có cảm thấy phô mai
không ngon bằng hồi đầu”. Cô chỉ mấy chiếc ghế nhựa
xếp chồng lên nhau trong góc, “Khi đó chúng ta thường tới, ngồi chỗ kia, thường
một người đi xếp hàng, hai người kia chiếm chỗ, có lúc người đông còn phải đứng
đợi rất lâu, còn nhớ không?”.
Phổ Hoa nhìn theo hướng Hải Anh chỉ, nhìn lên vạch đợi vàng sậm trên vách ngăn
quầy hàng, dường như nhìn thấy chính mình, Hải Anh và Quyên Quyên thời trung
học, mặc đồng phục, khoác ba lô nối đuôi xếp hàng, nói chuyện với nhau, chờ một
cốc phô mai nhỏ.Có lúc không đủ tiền lẻ, ba đửa còn chia nhau một cốc.
“Nhớ, đương nhiên còn nhớ”.
“Khi đó vui biết bao!”. Hải Anh than một tiếng, “Đã không quay trở lại được
nữa”.
Phổ Hoa trầm ngâm khuấ