
n ai nói cô ta xấu xí, cô ta đều giết chết, hơn nữa ngay cả ánh
mắt cũng lấy đi.” Không phải Tần Phong tinh thông tin tức, mà là chỉ cần chỗ nào có đám người đang bàn tán, thảo luận thì đều là về nữ nhân này.
“Bây giờ các môn phái đều muốn diệt trừ nữ nhân đó, nhưng đều có điều cố kỵ, nên muốn liên hợp lại đối kháng với cô ta, ngươi và Lạc Vũ Minh ở giang hồ cũng coi như là cao thủ tuyệt đỉnh, thế nên ta mới mời các
ngươi đến hỗ trợ.”
“Minh? Hắn cũng đến đây?”
“Còn chưa đến, nhưng hắn sẽ đến nhanh thôi.”
“Cũng đã hai năm rồi ta chưa gặp hắn. Nghe nói hắn đã trở thành đại
hiệp tài giỏi.” Nhắc tới Lạc Vũ Minh, vẻ mặt vốn bình tĩnh của Tần Phong tràn ngập chờ mong, còn mang theo một chút ấm áp.
“Danh tiếng của ngươi dường như còn nổi hơn hắn.”
“Aiz! Hai năm nay chính ta cũng không biết mình đang làm gì…… Hóa ra
nơi không thể dứt bỏ khiêu chiến và quyết đấu, để lại vô số máu tươi
chính là giang hồ.”
“Hai năm nay, ngươi đã thay đổi rất nhiều, càng giống một nam nhân
hơn.” Đường Kiệt nhìn kỹ khuôn mặt tuấn mỹ, hai năm không gặp, trên
người hắn càng có thêm nét thu hút của nam nhân, ngũ quan thanh tú cũng
có thêm vài phần đậm nét nam tính, hơn nữa khi cười rộ lên, lại càng mê
người.
Tần Phong cười nói: “Ngươi cũng vậy, có vẻ có thêm phong cách của các bậc thầy.”
Ôn chuyện chính sự xong, vài chén rượu qua đi, Tần Phong đã ngà ngà say.
“Rượu có cái gì đó là lạ, khiến cổ họng cay nóng, nhưng lại có người
sẵn sàng trầm mê vì nó.” Tần Phong cầm chén rượu, mày kiếm nhíu chặt,
tiếng cảm thán không ngừng: “Trước đây ta gặp người yêu rượu như mạng,
liền đoán rằng rượu phải có mỹ vị khác thường. Đến khi uống vào mới
biết, đúng là có một loại đau đớn từ trong miệng chảy vào lòng.”
“Đó là ngươi không biết, một ngày nào đó khi ngươi thật sự hiểu được
hương vị của rượu, cũng sẽ sẵn sàng vì nó mà say không muốn tỉnh lại.”
Đường Kiệt uống một hơi cạn sạch, tinh tế thưởng thức hương vị còn chưa
tan trên môi.
“Hy vọng không có một ngày như vậy.” Tần Phong ra vẻ phóng khoáng bất cần uống cạn sạch một hơi, đổi lấy một trận ho khan kịch liệt.
Mới được vài chén, Tần Phong đã say không còn biết trời đất, trong
lúc mơ hồ có một đôi tay vô cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn, giống như người mẹ mà hắn vẫn nhớ nhung, sau đó trước ngực hắn có một loại ấm áp đã lâu
không thấy…… Hắn mơ hồ nhớ tới, đó là tấm lưng dày rộng của cha, tuy hắn vẫn cố ý dùng oán hận để che dấu hoài niệm, nhưng hắn không thể không
thừa nhận, hắn rất nhớ cha mình.
Sau đó, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng nói mềm nhẹ thân thiết của một cô gái: “Có khỏe không?”
Tần Phong cố gắng muốn mở to mắt để thấy rõ hình ảnh vàng vàng đó,
nhưng bóng dáng đó vẫn cứ mờ ảo, hắn cảm giác có một đôi mắt nhu tình
như nước, một hơi thở nhẹ nhàng thanh tao, làm cho hắn nhớ tới người con gái mới gặp một lần vào mấy tháng trước.
Một gốc cây còn chưa rụng hết lá vàng, một cô gái ngồi khóc mà không ai an ủi.
Hắn chưa từng nhớ rõ bộ dáng của cô gái nào, ngay cả cô gái tên Lam
Lăng mà hắn đã từng dùng sinh mệnh để bảo vệ kia cũng là mơ hồ không rõ
trong trí nhớ của hắn, nhưng cô gái ngồi ôm đầu gối khóc dưới gốc cây
ấy, ánh mắt ưu thương mà trong trẻo lạnh lùng ấy, không hiểu sao lại
khắc ghi trong đầu hắn.
Hắn nhớ rất rõ, ngày đó nàng đang khóc, lá vàng tung bay trong nước mắt của nàng, tuôn rơi ròng ròng tuyệt vọng.
Hắn nói với nàng: “Đừng khóc, thế giới này không ai đáng để nàng rơi lệ.”
Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy rõ một người con gái, nước mắt giống như bão táp, ướt đẫm toàn thân hắn, trời đất từ đó về sau sẽ ảm đạm……
Sáng sớm, hắn mở mắt ra, vừa thấy một thân ảnh màu vàng đứng trước
mặt mình, gần như ngay lập tức hắn đã quên đi đau đớn như muốn nổ tung
đầu, đứng dậy nhìn kỹ cô gái thanh tú trước mặt, đây là việc mà tối qua
hắn muốn làm lại không có sức lực.
Lam Lăng thấy hắn đứng dậy, chạy nhanh đến dìu hắn: “Có thấy đỡ hơn chút nào không?”
“Lam Lăng? Sao muội lại ở đây? Minh đâu?” Trong sự kinh ngạc hắn không khỏi có chút thất vọng.
“Huynh ấy vừa ra ngoài lấy canh giải rượu cho huynh. Huynh không uống được rượu mà còn uống nhiều như vậy làm gì? Ngày hôm qua lúc Vũ Minh ca cõng huynh về, huynh còn không ngừng kêu: Đau!”
“Thật sao? Thật mất mặt quá?” Tần Phong ngượng ngùng cười cười, đứng dậy xuống giường.
Lam Lăng cúi đầu không nói.
Lạc Vũ Minh vừa mới vào cửa, cười to nói: “Đúng là quá mất mặt, vốn
tưởng rằng hai năm sau ngươi sẽ trở thành một nam nhân đội trời đạp đất, không thể tưởng được ngươi lại có bộ dạng đáng xấu hổ như thế!”
“Nếu ngươi đến sớm một chút, bị Đường Kiệt chuốc quá chén thì chỉ sợ cũng chẳng khá hơn ta đâu.”
“Ngươi cho rằng tất cả nam nhân đều vô dụng như ngươi chắc? Ta đây
ngàn chén cũng chẳng say.” Lạc Vũ Minh cố ý ngửi ngửi canh giải rượu,
bĩu môi nói: “Thứ này ta chưa phải thử qua bao giờ đâu, chắc có lẽ ngươi nên uống nó thường xuyên vào.”
“Tối nay, ta xem ngươi ngàn chén không say như thế nào.” Tần Phong
cười tiếp nhận, tuy hắn cũng cho rằng uống cái loại này có chút mất mặt, nhưng mà đầu hắn đang biểu tình ác liệt