
giờ tình yêu của anh đã được đáp trả, em
thực sự vui mừng cho anh. Có thể vài năm nữa, em sẽ có thể tìm được người mình
yêu thực sự”.
Không
hiểu vì sao ngữ khí của Thu Thần tuy điềm tĩnh và nhẹ nhàng đến thế, nhưng
Thạch Chấn Vũ thì lại có cảm giác hoảng sợ và tức giận. Tâm trạng anh như đang
bị giằng xé, giống như đang có một thứ gì đó rất quan trọng đang biến mất khỏi
tầm tay mà không có sức để níu kéo.
“Cách
nhìn của em thật thoáng…”, anh mở lời, “Những ngày tháng ở bên nhau, anh nghĩ
rằng em cũng có chút tình cảm với anh”.
Những
hồi ức ấy, quá khứ ngọt ngào ấy… vì sao cô có thể nhẹ nhàng rũ bỏ, không nói
lời nào như thế? Việc mà ngay cả anh cũng không dám khẳng định, tại sao cô
không do dự gì mà đã quyết định rồi?
Một nỗi
bực dọc ở trong lòng, anh cắn răng muốn biết nguyên nhân tại sao.
“Có
chứ!”, Thu Thần ngẩng đầu cười.
“Em có
tình cảm với anh, nhưng, đó là tình cảm bạn bè! Ồ! Không lẽ anh nghĩ là em yêu
anh rồi đấy? Chuyện này anh có thể yên tâm. Anh đã quên mất là em từng nói, em
tuyệt đối không lấy người mà em thực sự yêu sao?”
Anh
không cười, sắc mặt xanh xao, giống như vừa bị ai đó tát vào mặt. Môi anh càng
mím chặt…
Thu
Thần vừa cười vừa nói tiếp: “Thế coi như đã nói xong rồi nhé. Sáng mai em sẽ
chuyển về chỗ trọ, đơn ly hôn em để trong ngăn kéo đầu giường, lúc nào có thời
gian, chúng ta đi làm thủ tục”.
“Phù!”,
cô như vừa trút bớt được một gánh nặng. Cô nhìn anh, tiếp tục nói: “Được rồi!
Cuối cùng cũng đã nói rõ ràng mọi chuyện. Anh đi tắm đi. Em mệt rồi, muốn thay
quần áo rồi đi ngủ”.
Thu
Thần nói xong, để anh ở lại đó. Cô ngẩng đầu lên, đi rất vội vàng vì sợ nước
mắt sẽ rơi trước khi mình tới phòng thay đồ…
***
Cô
đi thật, nhẹ nhàng, không một dấu vết…
Buổi
sớm hôm đó, sau khi Thu Thần đi, Thạch Chấn Vũ tỉnh dậy.
Anh có
thói quen quay người để ôm một vật gì đó, nhưng cánh tay anh bây giờ chỉ chạm
vào không khí lạnh lẽo…
Anh vội
vàng mở mắt, nhìn chiếc giường trống rỗng… sau đó mới sực nhớ…
Thu
Thần đi rồi, cô sẽ không bao giờ trở lại, sẽ không nằm trên giường của anh, anh
cũng không được ôm cô nữa.
Cảm
giác vô cùng hụt hẫng như nghiêng sông đổ biển đang dâng tràn trong tâm trí
anh. Anh hét một tiếng lớn rồi ngồi dậy, hai tay ôm lấy đầu.
Mãi mãi
không quên được cảnh hôm cô đi. Cô không muốn anh tiễn, mỉm cười chào tất cả
mọi người, trên vai là chiếc ba lô. Sau đó cô quay người, ngạo nghễ đi về phía
trước, không hề quay đầu lại…
Sau hôm
đó, anh như rơi vào địa ngục. Bởi anh nhận ra mình không thể đè nén được nỗi
nhớ cô.
Trước
đây, khi cô còn ở bên, anh không cảm nhận được điều đó. Cô đi rồi, anh bắt đầu
nhớ tới những buổi sáng cô thân mật chải đầu cho anh, nhớ những món cơm cô nấu,
những lúc hai người trò chuyện, nhớ lúc cô đấu lý với ông nội, nhớ những lúc cô
tới văn phòng của anh làm cho tất cả nhân viên đều không có tâm trạng làm việc,
nhớ cảm giác lúc anh ôm cô vào lòng…
Anh nói
với mình rằng phải chấm dứt những suy nghĩ vớ vẩn ấy, anh có Băng Lan và ông
nội phải chăm sóc, anh còn phải lo biết bao việc của công ty, huống hồ Thu Thần
đã nói rất rõ ràng rồi, cô không hề yêu anh, chỉ coi anh là bạn.
Không
hiểu vì sao, nghĩ đến điều ấy anh cảm thấy khó chịu, hai hàm răng nghiến chặt.
“Rốt
cuộc mày chờ đợi điều gì?”, anh tự hỏi mình.
Thu
Thần không sai. Cô ấy hoàn toàn làm theo những gì ban đầu cô ấy nói. Trong thời
gian làm vợ của anh, cô chỉ cố diễn tốt vai diễn của mình. Khi anh do dự, cô
giúp anh đưa ra quyết định. Cô không làm khó anh, cô rút lui, thậm chí một chút
đố kỵ hay ghen tuông cũng không có.
Một kết
cục hoàn mỹ đến thế, nhưng rốt cuộc anh đang bực dọc chuyện gì?
Có thể
chính vì cô không hề có một chút ghen tuông và tức giận… trong lòng anh có một
tiếng nói khe khẽ vang lên. Nhưng anh lập tức bác bỏ cách nghĩ này. Bởi vì,
điều đó dẫn đến một sự thật mà anh không muốn thừa nhận, đó chính là…
“Dừng
lại! Đừng nghĩ nữa!”, anh quát lớn.
Vội
vàng đứng dậy, Thạch Chấn Vũ tự nói với bản thân mình, anh còn rất nhiều việc
quan trọng phải làm, không thể lãng phí thời gian vào những điều vô ích này.
***
Nhưng
cho dù làm việc như thế nào, Thạch Chấn Vũ vẫn nhận ra cả ngày hôm đó anh rất
tồi tệ.
Nhân
viên sợ anh hơn mọi khi, bởi anh càng ngày càng không hài lòng với công việc
của họ, càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.
Trước
đây anh nghiêm túc, nhưng ít ra cũng không bới lông tìm vết trong công việc của
người khác, bây giờ nhìn thấy cái gì anh cũng ngứa mắt. Đến chính bản thân anh
cũng thấy mình không phải là một ông chủ tốt, bởi anh đã để tình cảm cá nhân
ảnh hưởng tới công việc.
Buổi
tối về tới nhà, không khí gia đình cũng không khá hơn là mấy.
Ông nội
thì không cần phải nói, từ lúc Thu Thần đi, ông không uống thuốc huyết áp nữa,
thái cực quyền cũng không luyện, hoàn toàn không có tinh thần. Băng Lan thì
không biết vì nguyên nhân gì, tối qua lại khóc cả đêm ở trong phòng, hai mắt
sưng đỏ. Nói thực, anh không có sức để an ủi cô nữa, bởi tâm trạng của anh cũng
chẳng lấy gì làm tốt đẹp.
“Chá