
anh đã sai không? Có phải anh không nên để cô
ấy đi cùng cậu ta?”
Anh hối
hận rồi.
Ngay
lúc đó, điều mà Thu Thần sợ hãi nhất đã xuất hiện.
Anh hối
hận vì mình lui bước, hối hận vì mình đã chúc phúc cho cô ấy, cũng có thể hối
hận vì đã kết hôn với cô…
Nghĩ
tới những việc xảy ra hôm nay, Thu Thần có cảm giác giống như mình vừa từ thiên
đường bị vứt xuống địa ngục, cảm giác thất vọng tột cùng làm cô đau đớn.
Cô
không nói thêm được một lời nào nữa…
***
Từ đó
về sau, Thạch Chấn Vũ lại càng chăm sóc và quan tâm Băng Lan hơn.
Tâm
trạng của Băng Lan vẫn rất tồi tệ, anh không để cô ấy rời khỏi tầm nhìn của
mình dù chỉ một lúc, thậm chí anh còn xin nghỉ vài ngày để cùng cô ấy ra ngoài
tâm sự.
Trong
khi Thạch Chấn Vũ dùng nhiều thời gian ở nhà thì Thu Thần cả ngày ở cửa hàng,
thậm chí đến cả bữa trưa và bữa tối, cô cũng không về nhà, chỉ nói là gần đây
cửa hàng rất bận.
Hôm nay
Thu Thần vẫn về nhà muộn như mọi khi. Ông nội đã ngủ, cô đi nhẹ nhàng lên tầng
hai, vừa hay nhìn thấy Băng Lan ở cầu thang.
“Chị
Thu Thần!”
“Băng
Lan? Em vẫn chưa ngủ à?”
“Em
không ngủ được. Mà sao chị về nhà muộn thế, hình như từ lúc về nước, em không
gặp được chị mấy”, Băng Lan hơi nheo mày, nhìn rất đáng yêu.
“Đâu
có! Em cũng biết đấy, chị bận việc ở cửa hàng mà.”
Lúc đầu
cô quyết định giữ Quan Ngoại là đúng, bây giờ nó đã trở thành một cái cớ tốt
nhất của cô…
“Chị
Thu Thần, em có thể nói chuyện với chị được không?”
“Được
chứ!”
Cùng
Băng Lan vào phòng, hai người ngồi trên giường nói chuyện.
“Em với
Sở Hạo rốt cuộc là có chuyện gì?”, Thu Thần đi thẳng vào trọng tâm.
Băng
Lan buồn bực cắn môi: “Sang Mỹ, chuyện gì cũng không đúng. Anh ấy không quan
tâm em như hồi ở Đài Loan nữa, từ sáng tới tối không đi học thì là đi làm. Em
cứ nghĩ rằng anh ấy vất vả thế đều vì tương lai của hai đứa, em cũng hiểu cho
anh ấy. Nhưng một hôm tới câu lạc bộ của anh ấy, em mới biết mọi chuyện không
phải là như thế… Anh ấy có làm việc gì đâu. Có bao nhiêu cô gái đang vây quanh
anh ấy. Em rất buồn, hôm đó anh ấy về, em nói anh đừng đi làm thêm nữa, tiền
anh Thạch cho đủ để hai đứa tiêu, anh ấy nghe xong thì cãi nhau với em, nói dù
thế nào cũng không dùng tiền của anh Thạch. Em không ngờ anh ấy lại kiên quyết
thế, có thể không phải vấn đề tiền bạc, em thấy anh ấy sống rất vui vẻ. Bọn em
cũng chỉ cãi nhau chuyện đó thôi, về sau em chịu không nổi nữa…”.
Băng
Lan không hiểu Sở Hạo đang kiên trì điều gì, nhưng Thu Thần lại hiểu. Nếu như
Sở Hạo không có sự kiên trì đó, có thể cô sẽ khinh thường cậu ta.
Băng
Lan lau nước mắt, nói tiếp: “Lúc đó em rất nhớ ông nội, nhớ anh Thạch. Cuối
cùng em cũng biết ai là người đối tốt với em nhất, cho nên em quay về mà chưa
thông báo với mọi người…”.
Cuối
cùng cô ấy cũng nhận ra những điểm tốt của Thạch Chấn Vũ, cô ấy hối hận rồi,
hối hận lúc đầu từ bỏ Thạch Chấn Vũ, cho nên cô ấy muốn níu kéo…
Thế thì
tốt rồi, Thu Thần cười khổ trong lòng. Thạch Chấn Vũ và Băng Lan đều có chung
một cảm giác, đó là hối hận. Vòng vo một hồi, cuối cùng cũng quay trở về vạch
xuất phát. Điều khác biệt là, bọn họ hiểu và trân trọng nhau hơn.
Thế
trên con đường này, cô và Sở Hạo là gì đây?
“Chị
Thu Thần, bây giờ em rất đau khổ, không biết nên làm gì…”
Thu
Thần rất muốn gào to lên cho cô ấy biết: Em không cần biết phải làm gì cả!
Người khác sẽ tìm cách giải quyết giúp em. Từ trước tới nay người đó vẫn luôn
lo lắng cho em, anh ấy sẽ biết nên làm gì.
Có
điều, Thu Thần vẫn không thể nói ra. Cô an ủi vài câu, rồi nói mình mệt và đi
về phòng.
Đây là
lần đầu tiên cô thấy khó chịu vì tính cách thoải mái của mình, làm cho bất cứ
ai cũng có thể tâm sự nỗi lòng với cô. Thạch Chấn Vũ cũng thế, Băng Lan cũng
vậy.
Lẽ nào
họ không biết cô cũng có tâm sự, cũng có cái khó của mình sao? Cô sắp ngã gục
rồi, không thể tiếp tục gánh nỗi buồn đau của người khác được nữa.
Quay
trở về phòng ngủ, cô phát hiện trong phòng còn ánh đèn.
Thạch
Chấn Vũ vẫn chưa ngủ.
Cô biết
rằng chỉ cần đẩy cửa ra, cô sẽ nhìn thấy anh, họ có thể cùng trò chuyện, thậm
chí ôm ấp nhau như xưa, cô và anh sẽ ân ái, đã rất lâu rồi họ không làm chuyện
đó…
Chỉ cần
đẩy cánh cửa, cô có thể giả như tất cả mọi việc chưa từng xảy ra, cô vẫn là vợ
của Thạch Chấn Vũ… chỉ cần đẩy cánh cửa ra….
Nhưng
cô lại không làm thế. Cô đi men theo tường, ngồi xuống hành lang.
Cô quá
tỉnh táo, cô không thể lừa dối mình để thỏa mãn với những ảo tưởng vuốt ve an
ủi lúc này.
Sau một
năm kết hôn, cô đã trở nên tham lam, không giống với ý nghĩ đơn thuần như ban
đầu – chỉ muốn bên anh một quãng đời…
Trước
đây, mỗi một ngày cô nỗ lực để sống cùng anh, đều lưu lại những hồi ức tốt đẹp,
bây giờ cô biết rằng điều mà cô cần nỗ lực đã hoàn toàn khác rồi.
Cô phải
cố gắng quen với những tháng ngày không có anh, cô phải sống như thế nào…
Cho dù
chuyện của Băng Lan vẫn làm Thạch Chấn Vũ phiền lòng, nhưng anh cũng cảm thấy
sự thay đổi của Thu Thần.
Anh
càng ngày càng ít gặp cô hơn. Buổi sáng anh thức dậy thì cô đã đi làm, buổi tối
cô