
u
đi ra ngoài.” Nói xong câu đó, anh cũng không ăn cơm nữa, bước ra khỏi căn
phòng với không khí đầy u ám.
Anh lái
xe lòng vòng không mục đích, đột nhiên anh phát hiện mình đã dừng xe ở trước
cửa Quan Ngoại.
Vì sao
lại không chứ? Anh nghĩ. Chẳng phải cô nói hai người vẫn là bạn bè sao?
Nếu là
bạn bè, sao anh không thể tới quán của cô để ngồi uống rượu như ngày trước?
Nghĩ
thế, anh dừng hẳn xe lại, bước vào trong.
Quan
Ngoại vẫn như thế, cảm giác thoải mái, âm nhạc du dương, cô cũng vẫn như thế.
Mở cửa
quán, đã nghe thấy một âm thanh rất quen thuộc: “Chào mừng quý khách!”
Giây
phút đó, tim anh như ngừng đập, sau đó lại đập dữ dội hơn.
“Hi!”,
mắt Thu Thần sáng lên.
Khí sắc
của cô rất tốt. Không chỉ là quá tốt, mà còn hơn trước rất nhiều. Chiếc váy bó
càng tôn thêm thân hình yêu kiều của cô.
Nếu như
là ngày trước, anh tuyệt đối không cho phép cô mặc như thế! Anh nghiến răng
nghĩ ngợi.
Hai từ ngày
trước làm đôi mắt anh tối sầm lại.
Anh
bỗng hiểu ra rằng, mình không có quyền để làm việc đó nữa.
“Anh
uống gì?”, cô tiếp anh.
Quen
biết nhau năm năm, một năm sống cùng nhau, sao cô còn hỏi anh uống gì? Anh lặng
yên, bỗng căm hận người con gái trước mặt…
“Bò
trắng”, anh lạnh nhạt trả lời.
Thu
Thần nhướng đôi mày: “Vâng, anh chờ một chút”.
Vừa đưa
ly bò trắng tới trước mặt anh, Thu Thần đã bị khách ở bàn khác gọi tới.
Thạch
Chấn Vũ chăm chú nhìn, cô như một nàng tiên, đi quanh mấy anh chàng nhìn có vẻ
là dân văn phòng. Anh uống một hơi hết ly rượu, hoàn toàn không hiểu cảm giác
mình vừa uống ly bò trắng là gì.
“Sao
hôm nay lại có thời gian rảnh mà tới đây thế?”, cuối cùng Thu Thần cũng bước
tới gần anh.
Anh
ngẩng đầu lên, cô đang cười tươi, giọng điệu của cô giống như đang nói chuyện
với những người khách khác, nhìn thì có vẻ thân thiết nhưng thực ra là lạnh
nhạt.
“Đến
uống rượu”, anh nghiêm nét mặt.
“Ra
thế… đúng rồi, ông nội và Băng Lan gần đây thế nào? Anh với Băng Lan bao giờ
thì kết hôn? Nhớ gửi thiếp mời cho em nhé!”
“Thu
Thần, sao em không qua đây nói chuyện với bọn anh?”, một người khách bước tới
gần cô.
“Ồ, đây
là ai thế?”, người đàn ông đó nhìn Thạch Chấn Vũ, rồi lại quay đầu nói chuyện
với Thu Thần, “Thế này không công bằng đâu! Vì một người khách mà lại bỏ rơi
bao nhiêu người thế!”.
“Không
không không!”, Thu Thần huơ tay cười cười, “Anh ấy không phải khách hàng bình
thường! Đây là chồng cũ của em”.
“Cái
gì? Em đã kết hôn rồi?”
“Vâng!
Nhưng ly hôn rồi. Chàng trai nào muốn theo đuổi em thì vẫn còn cơ hội đó.”
“Ồ! Quá
tốt, quá tốt…”
Thạch
Chấn Vũ biết cô đang nói đùa, nhưng anh không thể tiếp tục ngồi ở đây để nghe
cô bông đùa tình tứ với người con trai khác được nữa.
Anh
đứng dậy, để tiền trên bàn, quay người bước đi không nói một lời.
“Chấn
Vũ…”, Thu Thần sững sờ trước hành động của anh, sau đó cô liền đuổi theo.
“Chờ
một chút!”
Đến đầu
ngõ thì cô đuổi kịp và kéo lấy tay anh.
“Anh
sao thế?”, Thu Thần nhẹ giọng. Trong mắt cô thể hiện sự yếu đuối, không hề hời
hợt bông đùa như hồi nãy.
Anh cúi
xuống nhìn cô, đóng băng tình cảm của mình.
“Không
có gì, chỉ là tới xem em sống có tốt không. Có điều, việc làm đó của anh chắc
chắn là quá thừa thãi rồi, em sống rất tốt, thậm chí còn tốt hơn trước rất
nhiều”, giọng nói của anh có phần giễu cợt, nhưng chính bản thân anh cũng không
hề nhận ra.
Thu
Thần tròn mắt ngạc nhiên… cô không hiểu.
Giọng
của Thạch Chấn Vũ cực kỳ lạnh nhạt: “Sau này anh sẽ không bao giờ tới đây nữa.
Tuy em nói chúng ta còn có thể là bạn bè, nhưng anh biết mình không thể tiếp
tục làm bạn bè được nữa”.
Anh rút
tay mình ra khỏi bàn tay cô và quay người đi.
Thu
Thần đứng ngây ở đó, không thể không chế được tình cảm của mình được nữa, cô
chạy lên phía trước và ôm chặt lấy anh.
Anh
sững sỡ, đây là một cái ôm thật chặt, cả thân thể cô như ôm chặt lấy tấm lưng
của anh, anh có thể cảm nhận được sự run rẩy và cả tiếng khóc nghẹn ngào của
cô. Anh không dám tin, nhưng thực sự cô đang khóc, anh cũng cảm nhận được nước
mắt cô đang thấm ướt lưng áo mình…
Vì sao?
Vì sao cô lại khóc? Anh chưa bao giờ thấy cô khóc…
“Thu
Thần…”, tim anh đập mạnh.
Một lúc
sau cô mới buông ra.
Thạch
Chấn Vũ quay đầu lại, vội vàng tìm gì đó trên khuôn mặt cô. Anh không biết mình
đang tìm gì… chỉ cảm thấy đó là một thứ rất quan trọng.
Thu
Thần dùng tay lau những giọt nước mắt trên mặt mình, nở nụ cười gượng gạo với anh.
“Em
hiểu, em cũng rất buồn khi chúng ta không thể làm bạn với nhau được nữa… em sẽ
rất nhớ anh.”
Là như
thế sao? Cô chỉ khóc vì đánh mất một người bạn?
Anh
không có cơ hội tìm được câu trả lời, bởi Thu Thần đã vội vàng vẫy tay chào anh
rồi quay lại Quan Ngoại.
***
“Anh
đừng tới tìm tôi nữa! Cho dù bây giờ anh có quay về, tôi cũng không gặp anh
nữa!”, sau tiếng khóc lớn, Băng Lan tức giận dập điện thoại.
Anh ấy
vẫn gọi điện thoại cho mình! Anh ấy vẫn nói yêu cô! Thế những người đàn bà ấy
thì sao? Biết bao nhiêu người đàn bà ấy thì sao?
Hồi lâu
sau, cô vẫn chăm chú nhìn vào di động,