Duck hunt
Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Giáo Sư Khó Chịu Chớ Lộn Xộn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324725

Bình chọn: 8.5.00/10/472 lượt.

hông ở nhà nhưng đều không cảm thấy cái gì, nhưng lần này hai đứa không ở nhà, cảm thấy trong lòng trong phòng trống trải như vậy, một chút sắp xếp cũng không có, cảm

giác rất vắng lạnh. Rốt cuộc sắp về nhà rồi, Tôn Tôn vô cùng kích động.

Âu Dương Nhất Phàm ở ngoài cửa, nhìn thấy người một nhà bên trong, đột

nhiên cảm thấy, mình thật sự là người ngoài, hoàn toàn không thể đi vào, anh bất quá chỉ là người ngoài mà thôi. Mạn Mạn vẫn không tha thứ cho

anh, như vậy anh còn có tư cách gì mà nói Cố Uyên chứ? Anh mới là người

thật sự khiến Mạn Mạn đau lòng khổ sở, anh chính là một tên khốn kiếp.

Âu Dương Nhất Phàm buông tha, cái gì cũng buông tha, mặc dù anh vẫn yêu Từ Du Mạn như vậy. Âu Dương Nhất Phàm nghĩ Cố Uyên có thể cho Từ Du Mạn

hạnh phúc. Như vậy anh nên rút lui thôi, cũng là cho Cố Uyên thêm một cơ hội. Nếu như lần sau Cố Uyên khiến Mạn Mạn lại xảy ra chuyện gì, cho dù là trói, anh cũng nhất định phải trói cô trở về bên cạnh anh. Cho dù

Mạn Mạn không vui, anh cũng nhất định sẽ làm như vậy.

Hiện tại

Mạn Mạn đã tỉnh, như vậy, cũng không có chuyện của anh nữa. Những ngày

này, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy Mạn Mạn ở khoảng cách gần như vậy,

anh đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Bây giờ là lúc anh trở về rồi. Từ Du Mạn

nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm ở cửa. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết

mình có thể tỉnh lại, ít nhiều là nhờ Âu Dương Nhất Phàm.

“Anh Âu Dương.” Từ Du Mạn gọi.

Lời nói của Từ Du Mạn liền khiến bước chân của Âu Dương Nhất Phàm dừng lại. Âu Dương Nhất Phàm nói không ra trong lòng là cảm giác gì, dường như

tất cả mọi âm thanh trong trời đất đều không còn, chỉ còn lại tiếng gọi

‘anh Âu Dương’ của cô. Đã bao lâu rồi, sắp ba năm rồi, gần ba năm không

được nghe thấy Mạn Mạn gọi anh như vậy nữa.

Âu Dương Nhất Phàm

hai tay nắm chặt, tốc độ tim đập tăng lên kịch liệt. Nhưng Âu Dương Nhất Phàm không dám quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế lúc đầu, giống như một

pho tượng, không hề nhúc nhích. Cũng có thể nói là mất đi năng lực nhúc

nhích.

Âu Dương Nhất Phàm không dám quay đầu lại, anh sợ. Anh sợ

quay đầu lại, nhìn thấy vẫn là nụ cười của người một nhà ở bên trong,

nhìn thấy vẫn là sự ấm áp không cách nào ngăn trở của người một nhà ở

bên trong, nhìn thấy vẫn là sự vui vẻ đoàn tụ mà người ngoài không cách

nào xen vào. Anh sợ, đây chỉ là anh nghe nhầm. Bên trong chính là Mạn

Mạn cùng Cố Uyên quan tâm lẫn nhau, không hề có chuyện của anh.

“Anh Âu Dương.”

Lần này, Âu Dương Nhất Phàm nghe thấy được, không phải nghe nhầm, là Mạn Mạn gọi anh lần nữa, thật sự là cô gọi anh lần nữa.

Từ Du Mạn nhìn thấy Âu Dương Nhất Phàm xoay người lại. Cô mắt tinh nhìn

thấy trên gương mặt của Âu Dương Nhất Phàm có chút nước đọng, dưới ánh

mặt trời có chút phản quang, thoạt nhìn lấp lánh phát sáng.

Nhìn thấy điểm này, Từ Du Mạn càng thêm yên tâm, cười nói với Âu Dương Nhất Phàm:

“Anh Âu Dương, anh có phải ghét bỏ chỗ em có mùi, cho nên cũng không muốn đi vào hay không?”

“Không phải, dĩ nhiên không phải.” Âu Dương Nhất Phàm vội vàng phủ nhận nói.

Anh làm sao có thể ghét bỏ chứ? Anh hy vọng có thể đi vào trong biết

nhường nào. Âu Dương Nhất Phàm vội vàng bước qua cửa phòng, anh vừa rồi

một lần muốn vượt qua cửa phòng nhưng không có cái dũng khí đó.

Một bước đi qua, giống như dùng sức lực toàn thân của anh. Cố Bác cùng ông

cụ Cố một câu cũng không nói, lúc Âu Dương Nhất Phàm tiến vào, hai người đồng thời đi ra ngoài. Nơi này vẫn nên nhường lại cho người trẻ tuổi.

“Mạn Mạn.”

“Dạ, anh Âu Dương. Ngồi đi.” Từ Du Mạn chỉ cái ghế bên giường.

“Được… được.” Âu Dương Nhất Phàm vội vàng ngồi xuống. Bởi vì quá mức kích động hay là sao đó mà thiếu chút nữa Âu Dương Nhất Phàm ngồi sai vị trí, ngã xuống đất.

“Ha ha. Cái ghế này không phải bị hỏng rồi chứ.” Từ Du Mạn trêu chọc nói.

“Không có ,không có.” Âu Dương Nhất Phàm có chút xấu hổ. Làm sao lại không

khống chế được bản thân chứ? Xem đi, ở trước mặt Mạn Mạn bị xấu mặt rồi.

“Anh Âu Dương, thật xin lỗi.” Từ Du Mạn đột nhiên nói xin lỗi, khiến Âu Dương Nhất Phàm thất kinh, suýt chút nữa ngã xuống.

“Mạn Mạn, em nói cái gì vậy? Cái gì mà xin lỗi chứ?” Âu Dương Nhất Phàm nghi ngờ hỏi. Vẫn luôn là anh có lỗi với Mạn Mạn, hôm nay sao cô lại nói xin lỗi với anh đây?

“Anh Âu Dương, cám ơn anh.” Cám ơn anh đã cứu em.

“Mạn Mạn.” Âu Dương Nhất Phàm nhíu mày một cái, vẫn không hiểu ý nghĩa câu

nói ‘thật xin lỗi’ của cô. Nói cám ơn thì dễ hiểu, nhưng còn ‘thật xin

lỗi’, không phải không thể nào nói sao.

“Mạn Mạn, rốt cuộc là thế nào?” Âu Dương Nhất Phàm muốn vươn tay ra cầm lấy tay của cô nhưng nhìn Cố Uyên, vẫn là bỏ qua.

“Là em hiểu lầm anh. Đêm đó, chúng ta chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.”

Thật ra thì cũng có, chính là thân mật sờ sờ, nhưng biết rằng không đi

đến bước cuối cùng là được.

“Không xảy ra chuyện gì?” Âu Dương

Nhất Phàm lặp lại. Tại sao khi biết mình cùng Mạn Mạn không xảy ra

chuyện gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, có chút trống trải đây.

“Vâng.” Từ Du Mạn áy náy nói: “Là em hiểu lầm anh.”

“A, hoá ra là như vậy à.” Âu Dương