
Nhất Phàm chợt nở nụ cười, trong nụ cười có chút thê lương. Thì ra chính mình và Mạn Mạn thật sự không có một
chút quan hệ nào. Thật sự một chút dính dáng cũng không có. Vốn đang cho rằng ít nhất còn có vài thứ gắn kết bọn họ với nhau nhưng lại không có.
“Cho nên chúng ta sau này vẫn là bạn, được không?”
“Ừ, dĩ nhiên.” Âu Dương Nhất Phàm vội vàng nói. Anh chỉ có thể là bạn của cô. Có điều như vậy cũng tốt, cũng tốt.
“Anh Âu Dương.”
“Thứ lỗi. Công ty anh còn có việc, không thể nói chuyện tiếp với em, anh về
trước đây. Có thời gian anh sẽ tới Bắc Kinh thăm em.” Âu Dương Nhất Phàm chợt có loại kích động muốn trốn chạy.
“Được.” Âu Dương Nhất Phàm rời đi, không biết là vui vẻ hay là đau lòng rời khỏi Bắc Kinh.
Thủ tục rất nhanh đã làm xong, Cố Uyên bế Từ Du Mạn ra xe. Cô ngồi trên xe, bách vị tạp trần.
“Ông xã, em nằm bao lâu rồi?”
“Không lâu lắm, hơn nửa tháng thôi.” Đối với anh mà nói này hơn nửa tháng này
tương đương với nhiều năm đã trôi qua vậy. Tục ngữ đã nói ‘sống một ngày bằng một năm’, thời điểm canh giữ bên Mạn Mạn, anh mới chân chính có
thể cảm nhận được sự đau khổ của ‘sống một ngày bằng một năm’. Không,
đây so với ‘sống một ngày bằng một năm’ còn khổ sở hơn vạn phần. Anh cảm thấy chính mình dường như là bị nướng trong hỏa lò, mỗi độ là một năm.
“Thời gian qua vất vả cho anh rồi.”
“Không vất vả.” Vẫn là câu nói chỉ cần Mạn Mạn có thể tỉnh lại, cái gì cũng được. Tất cả đều đáng giá.
“Người kia… chết chưa?”
“Chết rồi. Lúc tụi anh tìm đến em, hắn cũng đã chết rồi. Em không có chuyện
gì, không cần lo lắng.” Trong lòng biết rõ Mạn Mạn rất có thể cũng là
bởi vì nguyên nhân này cho nên mới chậm chạp không chịu tỉnh lại, cho
nên mới dè dặt như vậy. Mạn Mạn , dù xảy ra chuyện gì, anh cũng không
thể buông cô ra. Thật là đồ ngốc mà.
“Vậy thì tốt.” Tảng đá đè ép trong lòng Từ Du Mạn cũng rơi xuống, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
“Đều là em không tốt, không có một chút cảnh giác, cho nên mới gặp phải
chuyện như vậy.” Tại sao lúc ấy cô phát hiện ra điều bất thường, lại
không lập tức có phản ứng chứ.
“Không phải, là lỗi của anh. Anh
không nên tắt máy.” Vì thế Cố Uyên vẫn luôn rất hối hận. Nếu Mạn Mạn
thật sự không thể tỉnh lại, như vậy anh nhất định sẽ mãi ở bên cô. Đây
tất cả đều bởi vì sơ suất của anh mới có thể tạo thành hậu quả như thế.
“Anh tại sao lại tắt máy chứ?” Từ Du Mạn nghĩ tới ngày đó gặp chuyện không
may, cô gọi điện thoại cho Cố Uyên, liên tục đều là tắt máy tắt máy,
không gọi được. Nói đến tắt máy, cô liền nghi ngờ hỏi.
“Anh vốn
muốn cho em một bất ngờ. Bởi vì lo rằng chỉ cần em vừa hỏi, anhkhông
nhịn được nói cho em biết, cho nên mới quyết định tắt máy. Hơn nữa mẹ
bảo cũng không nói cho em biết. Xế chiều hôm đó anh mới đến đón em. Chị
Từ nói em đã đi về, anh…”
Nhìn dáng vẻ Cố Uyên khổ sở như vậy, giống như người gặp chuyện không may chính là anh vậy. Từ Du Mạn ôm lấy anh:
“Không có chuyện gì, chúng ta đều không sai. Chỉ là vận khí không tốt mà
thôi.” Aiz, còn phải để người bị thương là cô an ủi anh, nhân vật sao
lại đảo ngược vậy.
“Ừ. Mạn Mạn.”
“Hả?”
“Anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
“Mẹ nói hai người các con không buồn nôn à? Muốn mùi mẫn thì trở về phòng của mình mà từ từ hâm nóng.”
Tôn Tôn quay đầu lại nói. Bà ở phía trước thật sự là nổi cả da gà. Chỉ là
lời của Tôn Tôn tuy rất hung dữ, nhưng ý cười trong đôi mắt, còn cả sự
vui mừng đều không thể che hết.
“Hâm mộ à? Hâm mộ thì tìm cha con mà hâm nóng tình cảm đi.” Cố Uyên tâm tình tốt hơn, ngay cả mẹ, anh cũng trêu chọc.
“Cái thằng nhóc này, biết rất rõ ràng cha con là một cây cọc gỗ, đây không
phải là cố ý chọc giận lão nương sao.” Tôn Tôn khẽ gắt.
Trở lại biệt thự, việc đầu tiên làm chính là tắm rửa.
“Em tự mình tắm là được rồi, không cần giúp em.” Từ Du Mạn đỏ mặt nói. Cố Uyên nhất định muốn giúp cô tắm, đuổi không ra.
“Không được. Tay của em bây giờ còn chưa thể thấm nước, nếu không có thể sẽ nhiễm trùng.” Cố Uyên nói với sự quan tâm.
“Hơn nữa, giúp bà xã tắm rửa là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có cái gì mà xấu hổ, cũng không phải chưa từng tắm chung.”
“. . . . . .” Da mặt thật dày.
“Lúc em ở bệnh viện, đều là anh lau người cho em.”
“. . . . . .”
“Đại tiểu tiện đều là anh dọn dẹp cho em.”
“. . . . . .” Từ Du Mạn quẫn bách. Cô còn chưa nghĩ tới phương diện đó. Cố Uyên vừa nói, trong đầu cô liền hiện ra dáng vẻ anh giúp cô dọn dẹp đại tiểu tiện, ặc…
“Anh đang kể công sao?” Từ Du Mạn hỏi.
“Dĩ nhiên không phải. Anh không muốn em xấu hổ. Đến đây đi bảo bối, để anh giúp em cởi quần áo.”
Đổ mồ hôi, sao không phải nói là ‘COME ON, BABY?’
Cuối cùng, da mặt của cô không dày bằng Cố Uyên, đành phải nhận thua. Thật
ra giống như anh nói, không có gì phải ngượng ngùng. Từ Du Mạn rất hưởng thụ sự chăm sóc cao cấp của anh, nhắm mắt lại thầm nghĩ. Nằm tắm, động
cũng không cần động, có người giúp lau người, đấm lưng, thật là quá
hưởng thụ, quá đã.
“Mạn Mạn.” Từ Du Mạn nghe thanh âm khiêu gợi của Cố Uyên, mở mắt ra nhìn anh.
“Mạn Mạn, em cũng giúp anh tắm đi chứ.” Cố Uyên đáng thương nói.
“.