
y, truyền dịch rất nhanh, nghe lời tớ.”
Đúng lúc này, y tá mang cây nước biển tới, hỏi: “Người nào truyền dịch?”
Lâm Nhất Nhiên phát sốt nên cả người mềm nhũn, lại bị hai người bên cạnh giữ chặt, căn bản là không thể nào cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn y tá đeo bao tay, bắt đầu giữ chặt mu bàn tay mình, nâng kim tiêm lên rồi từ từ tiêm xuống.
Từ Tân Trúc đứng ở bên trái Lâm Nhất Nhiên, thấy gương mặt cô càng ngày càng trắng bệch, trên trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, bàn tay cũng dần dần trở nên lạnh lẽo, lập tức mở miệng hỏi: “A Nhiên, cậu sao vậy?”
Lâm Nhất Nhiên không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm kim tiêm trên tay của y tá, cô căng thẳng mím môi lại, sắc mặt tái mét.
Y tá chau mày, nhỏ giọng nói: “Không được rồi, mạch máu của cô ấy hẹp quá, phải ghim tĩnh mạch thôi.”
Trương Huy Huy cúi đầu, nhìn thấy cánh tay của Lâm Nhất Nhiên đã đỏ ửng, vội vàng hỏi: “Ghim tĩnh mạch có sao không?”
“Dĩ nhiên là không sao rồi.” Y tá đổi kim tiêm, đưa qua cánh tay của Lâm Nhất Nhiên, sau đó liền tiêm xuống.
Lâm Nhất Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nôn ọe hai cái, sau đó tựa lưng vào ghế không nhúc nhích, giống như là đã ngất đi rồi.
Y tá rút tiêm ra, vội vàng kêu to: “Nhanh lên, đỡ cô ấy ngồi thẳng dậy, mau mau.” Sau đó quay đầu về phòng y tá hô: “Cho người ra đây.”
“Thế này là thế nào?” Trương Huy Huy kinh hồn bạt vía nhìn sắc mặt của Lâm Nhất Nhiên, vội vàng hỏi: “Cô ấy làm sao vậy?”
“Cô bé này bị sốc.” Y tá trưởng chạy tới, nâng đầu Lâm Nhất Nhiên lên, ấn vào chính giữa đỉnh đầu một cái.
Từ Tân Trúc nhìn đôi môi của Lâm Nhất Nhiên từ từ trắng bệch, cô đứng đờ người ra như sắp khóc, luôn miệng nói: “Sao lại không có phản ứng? Sao lại thế này?”
Y tá trưởng không nói chuyện, Lâm Nhất Nhiên đột nhiên ho khan một tiếng, giống như là bị kìm nén đã lâu, vừa thở vừa ho khan, y tá trưởng đứng lên: “Tốt rồi, nhưng mà bây giờ cô ấy không thể truyền dịch được, trở về mua thuốc uống đi, không truyền dịch được nữa rồi.”
“Được được.” nghe xong lời này, Trương Huy Huy vội vàng chạy đến quầy thuốc, Từ Tân Trúc đỡ Lâm Nhất Nhiên đứng dậy, giọng nói hơi nức nở: “Làm tớ sợ muốn chết, cậu bị sốc sao không nói sớm?”
Lâm Nhất Nhiên yếu ớt lắc đầu, giơ tay nhận lấy ly nước ấm y tá vừa đưa sang, nói một tiếng cám ơn, “Tớ còn chưa kịp mở miệng nữa.”
Từ Tân Trúc nhìn tay cô run rẩy nâng ly nước ấm, gân xanh trên mu bàn tay và cổ tay đều nổi lên, nước mắt bỗng rơi xuống.
Lâm Nhất Nhiên hít hít mũi: “Tớ còn chưa khóc mà cậu khóc cái gì?”
Từ Tân Trúc xoa xoa khuôn mặt, sẵng giọng: “Còn không phải là đau lòng vì cậu sao?”
Lâm Nhất Nhiên uống một ngụm nước, miễn cưỡng nở nụ cười an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, tớ cũng chưa khóc mà, cậu đừng khóc nha.”
Đang nói, di động trong túi vang lên, Lâm Nhất Nhiên rút tay ra, nhìn màn hình sửng sốt một chút, Từ Tân Trúc nhìn cô nhấn nút trả lời, biểu tình trên khuôn mặt từ từ thay đổi, đang muốn mở miệng hỏi chuyện gì vậy thì chỉ thấy Lâm Nhất Nhiên hít hít cái mũi nhỏ, ủy khuất mở miệng: “Trần Tư Tầm. . . .”
Lời còn chưa nói xong, nước mắt đã rơi xuống. Từ Tân Trúc trợn mắt há mồm nhìn cô gái mới vừa rồi còn kiên cường nở nụ cười an ủi mình đừng khóc, vậy mà chỉ trong nháy mắt nước mắt đã rơi như mưa, cô vội vàng ôm bả vai Lâm Nhất Nhiên, dịu dàng nói: “Không khóc nữa, không khóc nữa.”
Bên kia đầu dây, Trần Tư Tầm vốn dĩ đang lái xe, tay phải cầm điện thoại, tay trái nắm vô lăng, anh tấp xe vào ven đường, mở cửa bước xuống, “Em sao vậy?”
Nghe được giọng nói của Trần Tư Tầm, Lâm Nhất Nhiên bỗng cảm thấy trong lòng thật tủi thân, cô ôm điện thoại khóc đến không kịp thở, Từ Tân Trúc cũng không biết cô bị làm sao, chỉ có thể ôm chầm lấy cô mà an ủi.
Tiếng người nói, tiếng khóc, tiếng an ủi liên tiếp vang lên, âm thanh trong điện thoại trở nên hỗn loạn, không thể nghe được rõ ràng, Trần Tư Tầm không nói lời nào, chỉ im lặng lắng nghe động tĩnh phía bên kia đầu dây.
Qua hai phút, Lâm Nhất Nhiên đã khóc đủ rồi, lúc này mới mở miệng: “Này?”
“Ơi?” Trần Tư Tầm nghe âm thanh từ bên kia truyền đến, trong giọng nói có chút lo lắng, “Em sao vậy?”
“Em nhớ anh. . . . . . .” Lâm Nhất Nhiên hít hít mũi, giọng nói mềm nhũn có chút khàn khàn truyền vào bên trong điện thoại, “Em nhớ mẹ, em muốn về nhà. . . .”
Từ Tân Trúc nhìn biểu tình của Lâm Nhất Nhiên lúc này cực kỳ yếu đuối, cô cảm thấy có chút kinh ngạc. Lúc mới tới, mặc dù Lâm Nhất Nhiên vẫn còn nhiều chỗ không thích ứng được, nhưng đến giờ cô vẫn luôn miệng nói “Không có việc gì đâu.” Sau đó liền mạnh mẽ tươi cười trải qua từng ngày, không hề giống như hiện tại, bởi vì bị bệnh mà lại cảm thấy ủy khuất như vậy. Hay là do cô luôn miệng nói mình không sao nên khiến cho người khác nghĩ rằng cô thật sự không sao?
Nghĩ vậy, Từ Tân Trúc cảm thấy hơi buồn, Lưu Thiến thì không cần phải nói, tuy mình và Trương Huy Huy không ở thành phố B nhưng cũng cách thành phố B không xa lắm, mặc dù không thể giống như Lưu Thiến, muốn về nhà là có thể về nhà ngay lập tức, nhưng cũng có thể về nhà một tuần một lần. Cả ký túc xá chỉ có Lâm Nhất Nhiên là thảm nhất, từ kh