Pair of Vintage Old School Fru
Giáo Sư Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa

Giáo Sư Em Có Thể Tốt Nghiệp Chưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324051

Bình chọn: 7.5.00/10/405 lượt.

sẽ dần dần mất đi, càng về sau gặp mặt chỉ càng làm cho em cảm thấy phiền chán, nói thẳng ra là hai người vẫn còn quá nhỏ, cho nên, em không sai, cậu ta cũng không sai, chỉ là hai người vẫn không hiểu được thế nào là tình yêu mà thôi.”

“Lâm Nhất Nhiên, cho dù thế nào em cũng phải học được cách yêu thương.” Trần Tư Tầm buông cằm cô ra, bộ dáng hờ hững.

“Thầy. . . . .”

“Không sao cả.” Anh bỗng nhiên bật cười, xoa xoa đầu, khiến tóc cô rối tung, “Anh nói rồi, anh sẽ từ từ dạy cho em.”

Lâm Nhất Nhiên nhìn nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt anh, hốc mắt cô bỗng nhiên ửng đỏ.

“Ừhm.” Cô gật đầu, vòng tay ôm chặt lấy cổ của Trần Tư Tầm, “Cám ơn anh!”

Trần Tư Tầm nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, cũng không nói gì thêm nữa.

Yêu nhau quả thật là một chuyện không dễ dàng, bởi vì mỗi người đều có tính cách của riêng mình.

Khi còn trẻ, chúng ta không hiểu được thế nào là tình yêu mà vô tình làm tổn thương người khác, đồng thời cũng tổn thương chính bản thân mình.

Bởi vì còn trẻ, chúng ta không nghĩ ngợi mà cứ lao đầu vào tình yêu, cho nên phải nhận lấy tổn thương như vậy.

Rất nhiều năm sau, khi em nhớ lại tuổi trẻ của mình, có phải cũng sẽ cảm thấy thổn thức, cảm thấy giá như lúc trước mình đã không quá kích động như vậy, không bướng bỉnh như vậy, nếu có thể khiêm nhường hơn một chút, có lẽ chúng ta sẽ không phải làm tổn thương lẫn nhau, để rồi trở thành thoáng qua.

Lưu Nhược Anh hát: Sau này, khi em cuối cùng cũng học được cách yêu thương, tiếc rằng, anh đã biến mất giữa biển người mênh mông. . . .

Nếu như lúc đó, có một người nguyện ý đi cùng em, nguyện ý tha thứ cho sự bồng bột của em, nguyện ý dùng tình cảm của chính mình để dạy cho em biết thế nào là tình yêu. . . .anh nghĩ, đó sẽ là một câu chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian này. Ngày ba tháng sáu, trường học tổ chức dạ hội liên hoan, Lâm Nhất Nhiên ngồi ở bên trong khán phòng đang bồi hồi xúc động, học chung ba năm, bây giờ sắp phải đường ai nấy đi, nghĩ đến chuyện này cô lại cảm thấy không vui.

Cô ngồi ở phía bên tay phải, cạnh lối đi nhỏ, Đường Cẩm ngồi ở phía bên trái, nháy mắt ra hiệu với cô, “Ôi chao, sao còn không lo giữ chỗ ngồi cho người đàn ông của cậu?”

Lâm Nhất Nhiên nghịch điện thoại, cũng không thèm ngẩng đầu lên, “Anh ấy ngồi ở chỗ dành cho giáo viên.”

“Lừa ai vậy?” Đường Cẩm đẩy Lâm Nhất Nhiên một cái, nâng đầu cô lên, chỉ về phía cách đó không xa, “Tự cậu xem đi.”

Trần Tư Tầm mặc một chiếc áo màu xám, cổ hình chữ V, tay áo xắn lên một nửa, bên dưới mặc một chiếc quần bò, nhìn như một chàng thanh niên chỉ mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt ái mộ của nữ sinh ở đây.

Tất cả mọi người đều tập trung vào anh, Lâm Nhất Nhiên há to miệng, nhìn anh vẫn thản nhiên bước đến bên cạnh mình ngồi xuống.

Đường Cẩm ở một bên liều mạng lôi kéo tay áo của Lâm Nhất Nhiên, giống như là đang nói: Thấy chưa, cậu xem đi!

“Anh. . . . .sao không ngồi ở chỗ của giáo viên?” Lâm Nhất Nhiên gạt tay Đường Cẩm ra, “Sao lại ngồi ở đây?”

“Không được à?” Trần Tư Tầm chống cằm, nhướng mày nhìn về phía Lâm Nhất Nhiên cười, “Anh không an tâm về em.”

Không an tâm. . . . . .

Lâm Nhất Nhiên quẫn bách, “Em không phải là trẻ con, anh lo lắng cái gì?” Nói xong, cô lại đẩy đẩy cánh tay anh, “Anh mau trở về chỗ ngồi đi.”

“Sao phải về?” Trần Tư Tầm không nhúc nhích tí nào, anh ngồi vững vàng như núi Thái Sơn, “Em sợ cái gì cơ chứ?”

Động tác của Lâm Nhất Nhiên dừng lại một chút, cảm nhận được ánh mắt của toàn trường đang đặt trên người mình, khóe môi cô co giật.

Tuy có nhiều người nói bóng gió nhưng cô vẫn không ngại ngùng gì, thường xuyên chạy tới phòng làm việc của anh, nhưng mà bởi vì cô ỷ vào thân phận của mình là lớp trưởng nha! Cô thật sự không muốn những lời đồn đãi khó nghe kia trở thành sự thật.

Nghĩ tới đây, Lâm Nhất Nhiên kiên quyết hơn, “Mau trở về đi!”

“Không.” Trần Tư Tầm như con nít đang hờn dỗi, nghiêng đầu sang một bên, “Anh muốn ngồi với em.”

Lâm Nhất Nhiên “A” lên một tiếng, “Thầy, anh đang làm nũng sao?”

Trần Tư Tầm “bốp” một phát vào tay của Lâm Nhất Nhiên đang đặt ở trên người mình, anh quay đầu lại, nhe răng cười với cô, “Em nói thử xem!”

“Ách. . . . .”

Tiếng bàn tán bên tai dường như càng lớn hơn, Lâm Nhất Nhiên ngoan ngoãn ngồi yên, “Không có, không có.”

“Cũng không khác nhau nhiều lắm.” Trần Tư Tầm không kiêng kị điều gì, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Lâm Nhất Nhiên, ghé vào nói nhỏ bên tai cô: “Nếu em lại không nghe lời, xem anh trị em ngay tại chỗ này như thế nào!”

May mắn lúc này đèn vừa tắt hết, không một ai nhìn thấy động tác của anh, Lâm Nhất Nhiên đỏ mặt, liếc mắt nhìn anh một cái, cái người này, sao nhiều lúc cô cảm thấy anh so với Từ Thụy còn không đứng đắn hơn.

Một tràng vỗ tay vang lên, người dẫn chương trình xinh đẹp, hứng trí dạt dào, tuyên bố buổi tiệc đã bắt đầu.

Bởi vì sắp tốt nghiệp, tất cả mọi người đều thể hiện tài năng xuất chúng, muốn cho các bạn học giữ lại một chút ấn tượng tốt về mình.

Ca hát, khiêu vũ, diễn kịch, đến ngay cả các thầy cô giáo đều lên biểu diễn tiết mục của bản thân, mà