The Soda Pop
Giao Dịch Đêm Đầu Tiên

Giao Dịch Đêm Đầu Tiên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321573

Bình chọn: 9.00/10/157 lượt.

t ra tiếng ‘ô ô…’.

Cô không còn chút sức lực nào xụi lơ ở trong ngực Lê Hiên, trong đầu vẫn

là một mảnh hỗn loạn, nước mắt ở trên mặt còn chưa có cạn hết, cô hoảng

hốt lo sợ rốt cuộc mình đã làm chuyện gì vậy? Rốt cuộc thì Lê Hiên đã

làm gì?

Dần dần Lê Tử Hâm từ trong giấc mộng tỉnh lại, khẽ nhúc

nhích cơ thể của mình, da thịt trần trụi chạm vào cái chăn nhẵn nhụi,

thân thể vô cùng mệt mỏi và đau đớn. Không thể nào kể rõ, những chuyện

trước đó, đều là sự thật, nó thật sự xảy ra.

"Tỉnh rồi à!"

Nghe được âm thanh kia, Lê Tử Hâm không tự chủ được mà kinh ngạc, quay mặt

về phía đã phát ra âm thanh. Cô nhìn thấy Lê Hiên tùy tiện ngồi ở bên

cạnh gường, dáng vẻ nhữ một lão thần, cô theo bản năng ngồi dậy, lặp tức cái chăn từ trên người rơi xuống tới thắt lưng, nữa người trên của cô

trần truồng trắng như tuyết toàn bộ đều rơi vào trong mắt của người đàn

ông đang ngồi phía trước. Lặp tức cả gương mặt của cô trở nên đỏ bừng,

hoảng hốt kéo chăn lên, che đi thân thể của chính mình.

Lê Hiên

khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười đều tràn đầy sự cười nhạo: "Trên

người cô còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn đâu? Còn che cái gì nữa."

"Anh. . . . . ." Lê Tử Hâm nổi cáu, cắn môi dưới, đem chính mình quấn thật chặt ở trong chăn.

"Mục đích đã đạt được. Tâm trạng nên vui vẻ chứ?" Lê Hiên bĩu môi, thái độ cười như không cười, không nhìn ra vẻ mặt cụ thể.

"Mục đích? Tôi có mục đích gì?" Lê Tử Hâm ôm chăn, ngồi dậy, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Lê Hiên, hận không thể trừng mắt nhìn anh thành một cái

động lớn.

"Anh vẫn luôn nói tôi có mục đích, có kế hoạch, có lầm

hay không! Người chịu thiệt. . . . . . Bây giờ là tôi nha!" Nói xong câu đó, thì từ cổ cho đến gò má của Lê Tử Hâm đều trở nên đỏ ửng .

"Hả, nếu như cô không có mục đích, vậy thì cô giải thích chuyện hôm nay

chúng ta đã làm đi? Chính cô đã bỏ thuốc trong canh! Cô biết tôi không

hề phòng bị với người bên cạnh, cho nên lúc mẹ tôi mang canh tới thì cô

đã bỏ thuốc vào trong đó, cô rất được, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng tôi

sẽ muốn cô sao?" Lê Hiên từ từ đứng lên, trong mắt hiện lên lửa giận rất rõ ràng.

Lê Tử Hâm có chút kinh ngạc đối với phản ứng của Lê Hiên, ý của anh là gì? Vậy mà còn muốn trách cô!

"Tôi. . . . . Tại sao anh lại không hề tin tưởng tôi? Không. . . . . ." Lê Tử Hâm không biết nên cười hay nên khóc, cô nói: d∞đ∞l∞q∞đ "Tôi nên hỏi là đến cuối cùng thì như thế nào anh mới có thể tin tưởng tôi? Anh có

chứng cớ gì chứng minh tôi làm!" Từ đầu tới đuôi, Lê Hiên cũng một mực

nghi ngờ cô, không ngừng nghi ngờ cô, không ngừng đem tội danh đổ lên

trên đầu của cô.

"Lê Hiên, tôi căn bản không nợ anh cái gì, đừng

tưởng rằng tôi là vì. . . . . ." Lê Tử Hâm nói được nửa câu, hoàn toàn

không hề lo lắng.

"Vì cái gì?" Lê Hiên nhẹ nhàng nhíu mày, "Cô có bản lãnh thì nói ra đi, không phải là vì cô muốn gạt tôi kết hôn sao?

Không phải là vì muốn phần di sản mà ông nội để lại à? Hả? Cô nói đi,

nếu cố nói thì tôi sẽ tin!"

Ánh mắt Lê Tử Hâm dao động một chút, nhưng vẫn không thể nói ra những lời mà Lê Hiên mong đợi.

Lê Hiên gật đầu một cái: "Tốt lắm, cô đã thừa nhận rồi." Mặc dù anh sớm đã biết rõ người phụ nữ trước mặt này có mục đích, nhưng nói tới đây, lại

nhìn thấy cô mình tự mình cam chịu, thì trong lòng anh vẫn có một loại

cảm giác phiền muộn rất đặc biệt.

"Lê Hiên!" Lê Tử Hâm xoay người lại gọi người muốn rời khỏi, cô dừng lại một chút rồi nói: "Lê Hiên,

cầu xin anh tin tưởng tôi, có được hay không? Tin tôi một lần đi, anh

phải tin tưởng tôi, chuyện tuyệt đối không phải như anh nghĩ đâu, một

ngày nào đó anh sẽ hiểu tôi. . . . . ."

Không đợi cô nói hết, thì cửa phòng đã vang lên một tiếng ‘rầm’ rồi nặng nề đóng lại.

Lê Tử Hâm sững sờ nhìn bóng lưng bực tức của Lê Hiên rời đi, trong lòng

tràn đầy ngũ vị, trong miệng vẫn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một ngày nào đó,

anh sẽ rõ." Nhưng chờ đến lúc anh hiểu rõ, thì sẽ như thế nào đây?

Cô đã sớm không ôm ấp bất kỳ kỳ vọng nào đối với anh rồi, khi anh và cô

gặp lại thì anh luôn biểu hiện ra sự lạnh nhạt, anh đã quên mất những

lời thề ước trước kia, anh cũng không hề nhớ sợ dây chuyền đó. Cô cũng

đã hiểu, hai người bọn họ, cuối cùng chỉ có thể là khách qua đường trong cuộc sống mà thôi, còn muốn nhiều như vậy để làm gì chứ?

Ngón

tay Lê Tử Hâm chạm nhẹ lên trên môi của mình, nhớ tới lúc Lê Hiên kích

tình đã hôn cô, trong giây phút đó thật sự là cô đã hoàn toàn bị mê mẩn, thậm chí còn có ảo giác được yêu, bị yêu? Cô không nhịn được cười nhạo

mình ngu ngốc, không, nên nói là bi ai mới đúng.

Cuối cùng Lê Tử

Hâm cũng được xuất viện, người tới đón cô là Lê Hiên, đối với đều này cô cũng chả kinh ngạc tí nào. d∞đ∞l∞q∞đ Bây giờ thái độ của Lê Hiên đối

với cô cũng không khác gì lúc trước, chỉ là thỉnh thoảng mới châm chọc,

còn lại hầu như chỉ là im lặng với cô.

Còn đối với sự việc tối hôm đó, thì hai người đều rất ăn ý với nhau không hề không đề cập tới.

Chỉ là trong mắt nhị lão nhà họ Lê thì họ đã vô cùng gấp gáp, nhiều lần nói với Lê Hiên về hôn sự với Lê Tự Hâm. Ai cũng cho là anh rằng anh