Disneyland 1972 Love the old s
Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326684

Bình chọn: 9.5.00/10/668 lượt.

ũi của mình vào mũi cô, động tác vô cùng thân mật và ấm áp.

“Vì anh muốn chỉ có anh mới được thấy hai lúm đồng tiền xinh xắn của em, ngửi mùi hương

thanh nhã của em. Thứ lỗi cho sự ích kỉ và bá đạo này, nhưng đó chính là anh, là Lãnh Thiên Dục!”. Nói xong, hắn hôn lên môi cô, tham lam hưởng

thụ cảm giác mềm mại trong lòng...

Một tay Thượng Quan Tuyền đè lên ngực, trống ngực đang đập rộn ràng, cô sợ tim mình sẽ nhảy ra ngoài mất.

Lưu luyến buông cô ra, hắn hài lòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng của cô.

Lãnh Thiên Dục cảm thấy lúc này hắn đang có một cảm giác thỏa mãn chưa

từng có...

Thượng Quan Tuyền dựa vào ngực hắn, khẽ nhắm mắt

lại điều hòa hơi thở. Tại sao cô lại ngày càng quyến luyến người đàn ông này chứ? Hơi thở của hắn cũng ngày càng quen thuộc với cô!

Lát sau, cô ngẩng đầu lên, nhìn Lãnh Thiên Dục nói: “Dục...”.

Lãnh Thiên Dục nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của cô, vươn tay ra véo nhẹ chóp mũi cô rồi hỏi: “Sao thế?”

Hàng lông mày đẹp của Thượng Quan Tuyền hơi nhướn lên, trong mắt cũng có một tia nghi hoặc: “Trước kia... em là một đặc công thật à?”

Lãnh Thiên Dục không thấy kì quái chút nào, hỏi ngược lại: “Niếp Ngân kể với em à?”

Thượng Quan Tuyền thầm thở dài một hơi rồi nói: “Thật ra anh ấy cũng không nói nhiều lắm, chỉ muốn động viên để em tự nhớ lại. Nhưng em vặn hỏi mãi

anh ấy mới nói thân phận trước kia của em!”

Lãnh Thiên Dục nghe vậy liền gật đầu. Nếu đã như vậy thì hắn cũng không muốn lừa gạt cô làm gì.

“Đúng vậy, trước kia em là một đặc công, còn Niếp Ngân là chủ thượng, người bồi dưỡng em”.

“Em thật sự là một đặc công? Nói vậy thì em từng giết nhiều người lắm

sao?”. Thượng Quan Tuyền cảm thấy trong đầu đang hiện lên từng hình ảnh

mơ hồ, đầu cũng đau đớn.

“Em chỉ chấp hành nhiệm vụ thôi”. Lãnh Thiên Dục khẽ vuốt ve mặt cô, giọng điệu hết sức bình tĩnh.

Thượng Quan Tuyền thở dài, nhìn vào ánh mắt thâm thúy của Lãnh Thiên Dục. Lát

sau, cô dường như đã hạ một quyết tâm rất lớn rồi hỏi tiếp: “Vậy anh có

nằm trong phạm vi nhiệm vụ em phải chấp hành không?”

Ánh mắt

Lãnh Thiên Dục dần trở nên phức tạp, nhất là khi thấy sự đau buồn ẩn sâu trong mắt Thượng Quan Tuyền, hắn cảm thấy tim mình cũng đang đau nhói.

“Đúng, nhiệm vụ trước khi em bị mất trí nhớ là... giết chết vị lão đại là anh”.

Thượng Quan Tuyền ngẩn người ra, đôi mắt trong veo vì kinh ngạc mà mở to!

“Sao có thể? Sao lại như vậy?”. Cô nhẹ giọng thì thầm, cảm giác bất lực tràn ngập sự đau lòng.

Lãnh Thiên Dục nhẹ nhàng hôn lên trán cô, an ủi: “Cũng chỉ là thân bất do kỷ mà thôi”.

Thượng Quan Tuyền lắc đầu bất lực, sau đó cô giơ hai tay lên nhìn, đôi mắt đầy mông lung.

“Em không thể ngờ mình lại là một sát thủ, sao lại như thế chứ?”. Sau đó,

cô hỏi Lãnh Thiên Dục, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc: “Em không thấy mình

khác mọi người ở điểm nào hết”.

Lãnh Thiên Dục biết đây là

hiện thực mà cô nhất định phải đối mặt, hắn lấy một chiếc bình bằng gốm

sứ ở bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Đây là một chiếc bình bằng gốm sứ, người

bình thường thì không thể dùng tay bóp vỡ nó được, em thử làm xem!”

“Bóp vỡ chiếc bình gốm sứ?”

Thượng Quan Tuyền nhìn chiếc bình trước mặt, do dự cầm lấy. Ngón tay mảnh

khảnh chạm vào mặt gốm sứ bóng loáng, cảm giác lạnh lẽo ở đầu ngón tay

khiến cô run lên.

Lãnh Thiên Dục không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn biểu hiện của cô, trong mắt lóe lên tia đau đớn.

Thượng Quan Tuyền cầm chắc chiếc bình gốm sứ trong tay, nhắm mắt lại, hít sâu

một hơi rồi dùng lực bóp mạnh. Chỉ trong nháy mắt, đầu cô đau nhói lên,

dường như có những hình ảnh mơ hồ nào đó xuất hiện trong đầu cô.

Ngón tay cô vô thức càng nắm chặt lại, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng bàn tay là những mảnh vỡ...

“A”. Thượng Quan Tuyền kinh ngạc kêu lên một tiếng, cô mở tay ra, chiếc bình gốm sứ giờ chỉ còn là những mảnh vỡ lớn nhỏ trong tay cô.

“Sao có thể như vậy?”. Thấy vậy, Thượng Quan Tuyền như đang nhìn thấy ma

quỷ, cô đứng bật dậy nhìn tay mình, hoàn toàn không thể tin nổi!

Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục đầy phức tạp nhìn những mảnh vỡ vụn, tuy trí nhớ bị

mất đi nhưng bản năng thì vẫn còn đó. Lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Tuyền, nói một câu chẳng khác nào đang khủng bố Thượng Quan Tuyền:

“Đây chỉ là một chiếc bình gốm sứ mà thôi. Dưới sự bồi dưỡng của Niếp Ngân,

thân thủ của em rất tốt. Một chiếc bình này đã là gì, dù là xương người

em cũng có thể bẻ gãy được”.

“Không!”. Thượng Quan Tuyền

hoảng sợ không ngừng lùi về phía sau. Cô ra sức lắc đầu: “Không, em

không phải, sao em lại có thể như vậy? Mà, cả Niếp Ngân và anh đều nói

em là đặc công, sao em lại có thể giết người được? Em không tin!”

Lúc này Lãnh Thiên Dục rất muốn ôm cô vào lòng, hắn không muốn nhìn thấy vẻ mặt đầy đau đớn của cô. Nhưng nếu không cho cô biết những điều này thì

sẽ càng khiến cô thêm mờ mịt và bất lực hơn.

Vì thế, hắn nhàn nhạt mở miệng nói: “Trước kia em rất am hiểu về thuật dịch dung, ám khí chí mạng của em là cỏ bốn lá”.

“Cỏ bốn lá? Cỏ bốn lá là cái gì?”. Thượng Quan Tuyền cảm thấy đầu mình như đang bị bổ ra, cô thất thanh hỏi.

Lãnh