Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326702

Bình chọn: 8.00/10/670 lượt.

gày càng nặng nề hơn.

“Vậy giờ phải

làm sao? Nếu Lãnh Thiên Dục muốn tra ra thì nhất định sẽ thông qua chiếc xe ngày hôm đó để tìm ra manh mối. Con cũng không ngờ mình lại sơ suất

như vậy...”. Sax Ân bối rối cầu xin sự giúp đỡ từ cha.

Giáo

phụ Nhân Cách trầm tư một lúc lâu, sau đó lo lắng nói : “Thật ra chuyện

ta lo lắng nhất chính là vận mệnh của gia tộc chúng ta. Con có bao giờ

nghĩ đến hành vi lỗ mãng của con sẽ hủy diệt cả gia tộc hay không?”

“Cha, con biết sai rồi, lúc đó con chỉ muốn giết chết Lãnh Thiên Dục, không

ngờ rằng sự việc lại phát triển đến nước này...”. Vẻ mặt Sax Ân càng

thêm hoảng loạn.

Giáo phụ Nhân Cách giơ tay cắt ngang lời hắn nói, thầm thở dài một hơi: “Hiện tại người làm ta lo lắng nhất chính là Thượng Quan Tuyền. Ta nghĩ hôm đó con cũng muốn một mũi tên trúng hai

đích, giết chết cô ta luôn nhưng không ngờ cô ta mạng lớn lại không

chết, giờ lại còn ở bên cạnh Lãnh Thiên Dục. Tuy hiện giờ cô ta mất trí

nhớ nhưng ai biết lúc nào cô ta sẽ nhớ lại mọi chuyện. Dù sao hôm đó

trong biệt thự của Niếp Ngân, cô ta cũng thấy cả ta và con rồi”.

Nếu Thượng Quan Tuyền thật sự nhớ lại mọi chuyện trước kia và nói với Lãnh

Thiên Dục thì bao nhiêu tâm huyết nhiều năm qua của bọn hắn sẽ tan thành mây khói chỉ trong chốc lát. Tuy ông ta rất có uy tín và chỗ đứng vững

chắc trong tổ chức Mafia nhưng Lãnh Thiên Dục sẽ làm ra những chuyện gì, ông ta không thể đoán trước được.

“Cha, con thấy nhất định

phải giết Thượng Quan Tuyền”. Sax Ân cũng hiểu rõ điều đó, dù sao Lãnh

Thiên Dục cũng không phải là một người dễ đối phó.

“Giết thì

nhất định phải giết, nhưng... nếu Lãnh Thiên Dục vẫn còn sống, hắn ta

nhất định sẽ ra tay bắt chúng ta trước, hắn ta nhất định phải... Chỉ có

như vậy thì gia tộc chúng ta mới yên ổn được”. Khuôn mặt hiền hậu của

giáo phụ Nhân Cách đột nhiên tràn đầy sự lạnh lẽo và tàn nhẫn.

“Cha, cha muốn làm thế nào?”. Sax Ân nghe vậy thấy rất khó hiểu.

Giáo phụ Nhân Cách từ từ xoay người lại, trong mắt tràn ngập sự ngoan độc,

ông ta nhìn con trai, nói từng câu từng chữ: “Không phải ta muốn làm thế nào, mà là con muốn thế nào!” Sáng sớm, lúc Thượng

Quan Tuyền đang uể oải đi vào nhà ăn thì lại ngạc nhiên phát hiện ra

Lãnh Thiên Dục đang nhàn nhã ngồi đọc báo, hình như đang chờ cô ăn sáng.

“Dậy rồi à? Hôm nay dì Trần làm món em thích nhất đấy”. Khi hắn thấy Thượng

Quan Tuyền đi vào nhà ăn liền đặt tờ báo xuống rồi nói.

Thượng Quan Tuyền ngồi xuống, nghi hoặc nhìn Lãnh Thiên Dục: “Hôm nay anh không đi làm à?”

“Có đi chứ, anh đang chờ em!”. Lãnh Thiên Dục trả lời ngắn gọn.

“Chờ em?”. Thượng Quan Tuyền nghe vậy thấy rất kì lạ, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc và khó hiểu: “Chờ em làm gì?”

Lãnh Thiên Dục hơi nhếch môi lên cười, bình tĩnh đáp: “Anh đã nghĩ rồi, từ

nay về sau em phải ở bên cạnh anh, không được rời nửa bước”.

“Cái gì?”. Thượng Quan Tuyền đứng bật dậy, dường như đang nghe được một tin tức chấn động. Đôi mắt trong veo không ngừng chớp nhìn Lãnh Thiên Dục,

dường như đang cố tìm ra ý đùa giỡn trong ánh mắt hắn.

Lãnh

Thiên Dục vẫn thản nhiên như không, khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt

chim ưng đầy kiên định. Hắn không nói đùa, hôm qua Niếp Ngân đã nói sẽ

còn đến biệt thự Lãnh gia nữa, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện

như hôm qua xảy ra một lần nữa.

“Anh đang hạn chế tự do của em!”. Sắc mặt Thượng Quan Tuyền trở nên rất khó coi, cô bất mãn nhíu mày lại kháng nghị.

Lãnh Thiên Dục nghe vậy, vươn tay ra kéo cô ngồi lên đùi hắn, ôm cô vào lòng, tao nhã cầm một miếng bánh ngọt đưa lên miệng cô.

“Tuyền, em phải hiểu rằng anh chỉ đang lo lắng cho an nguy của em mà thôi”.

Thật ra những lời này của hắn không giả dối chút nào. Ngoài việc hắn muốn

Thượng Quan Tuyền không gặp Niếp Ngân ra thì còn muốn cô thoát khỏi

những kẻ có tâm địa đen tối đang rình rập quanh biệt thự Lãnh gia. Hắn

không thể yên lòng khi cứ để cô ở đây một mình.

“Anh nói dối! Em không cần nghe anh giải thích! Anh chính là vì ham muốn của bản

thân!”. Thượng Quan Tuyền giận dỗi, quay đầu ra chỗ khác.

Lãnh Thiên Dục đặt miếng bánh trong tay xuống, bàn tay kia siết chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, giọng điệu tràn ngập sự ái muội: “Ham muốn của bản

thân? Cứ coi như là vì ham muốn của anh đi, tóm lại về sau em không được rời khỏi mắt anh nửa bước, nếu không...”. Hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai cô, giọng nói nhẹ nhàng như chiếc bàn chải quét nhẹ lên vành tai

mẫn cảm của cô.

“Nếu không thì sao?”. Thượng Quan Tuyền hơi run lên, cô cảm thấy mình sắp đắm chìm trong hơi thở của hắn rồi.

Lãnh Thiên Dục mỉm cười, cúi người xuống nhẹ giọng nói một câu bên tai cô: “Nếu không... anh sẽ đau lòng!”

Nói xong, mắt hắn lóe lên ý cười. Hắn lại cầm miếng bánh lên đút cho cô ăn.

“Đau lòng?”. Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim mình vang lên một tiếng

“Thịch”. Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Lãnh Thiên Dục... hắn không nói đùa!

Nhưng mà đau lòng ư? Sao hắn lại đau lòng?

Nhìn vào đôi mắt mờ mịt của Thượng Quan Tuyền, từ họng Lãnh Thiên Dục bật ra tiếng cười trầm thấp. Hắn cúi đầu xuống, khẽ chạm chóp m


Polaroid