
hiên Hi lại càng thêm lo lắng. Vì Lãnh Thiên Dục mặc bộ vest
tối màu, quần áo ướt nhẹp làm loãng vệt máu, nếu không nhìn kĩ thì sẽ
không phát hiện ra điều bất thường.
Lãnh Thiên Dục ngắt lời em trai, giọng nói hơi vô lực: “Anh không sao, Thiên Hi, nhất định phải cứu cô ấy”.
- Anh, anh yên tâm, dù thế nào em cũng không để Tiểu Tuyền gặp chuyện gì
đâu! – Nói xong, anh tiến lên nhẹ nhàng cởi áo vest ngoài của Lãnh Thiên Dục ra…
- Bị bắn? Anh cả…
Lãnh Thiên Hi thấp giọng kêu
lên, trong ánh mắt tràn ngập sự đau lòng và kinh hãi. Dù cách một lớp áo sơ mi nhưng anh không khó tưởng tượng được vết thương nặng đến mức nào. Rõ ràng là bị đạn bắn, vị trí vết thương cũng rất nguy hiểm…`
Lãnh Thiên Dục muốn ngăn cản nhưng do mất máu quá nhiều nên cơ thể chẳng còn sức lực mấy. - Mấy người còn đứng đó làm gì? Anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy mà sao lại để anh ấy ở đây?
Lãnh Thiên Hi tức giận, quay sang gầm lên với mấy y tá ở xung quanh, sự phẫn nộ dường như muốn nổ tung cả bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh tức giận đến vậy!
- Xin lỗi, chúng tôi đã…
- Đủ rồi, mau lấy viên đạn trên người bệnh nhân ra, xử lý vết thương! – Lãnh Thiên Hi lớn tiếng cắt ngang lời y tá, quyết
đoán ra mệnh lệnh.
- Vâng, vâng! – Nhân viên y tá lập tức tiến lên.
Lúc này bọn họ mới biết hóa ra người đàn ông đó chính là anh trai của bác sĩ Thiên Hi.
Nhưng Lãnh Thiên Dục lại lấy một tay gạt hết mấy nhân viên y tá đang định tiến lên giúp mình…
- Anh cả… - Lãnh Thiên Hi gấp gáp đến mức từng giọt mồ hôi trên trán đã chảy xuống.
- Anh muốn tận mắt thấy cô ấy không sao… – Tuy cơ thể Lãnh Thiên Dục suy
yếu nhưng giọng nói vẫn đầy quyền uy, không cho phép người khác cự
tuyệt.
- Anh cả…
Lãnh Thiên Hi vừa định nói gì thêm thì cửa phòng cấp cứu được đẩy ra.
Tất cả mọi người đều hướng về phía đó.
Lãnh Thiên Dục lập tức loạng choạng đứng dậy…
- Bác sĩ, sao rồi?
Lãnh Thiên Hi và Bùi Vận Nhi cũng lập tức tiến lên.
Trên mặt người bác sĩ lộ ra tia khó xử. Anh ta nhìn Lãnh Thiên Dục rồi lại
nhìn sang Lãnh Thiên Hi, thầm thở dài một hơi nói:
“Người bệnh tạm thời đã ổn, nhưng mà…”.
- Nhưng cái gì, nói mau! – Lãnh Thiên Dục không kiên nhẫn quát lên.
- Anh, bình tĩnh đã… – Lãnh Thiên Hi lập tức ngăn lời Lãnh Thiên Dục, sau đó nhìn về phía bác sĩ nói – Adam, anh nói cụ thể hơn đi.
- Được rồi! – Vị bác sĩ cũng bị vẻ lạnh lẽo trên người Lãnh Thiên Dục dọa cho sợ. Anh ta hắng giọng một cái rồi nói:
- Do xe rơi xuống biển nên não trái của người bệnh có hiện tượng xuất
huyết máu, nghiêm trọng hơn là não còn bị tổn thương. Tôi lo não sẽ bị
tụ huyết nên người bệnh cần phải được phẫu thuật để làm giảm sức ép cho
não, cũng giải quyết tình trạng xuất huyết não.
Bùi Vận Nhi nghe
vậy liền lấy tay che miệng lại. Cô cố nén cảm giác muốn òa khóc, cơ thể
nhỏ nhắn không ngừng run rẩy. Tiểu Tuyền, Tiểu Tuyền của cô sao có thể
lại bị như vậy chứ? Là ai đã khiến Tiểu Tuyền bị như vậy? Tại sao lại
rơi xuống biển?
Cô càng nghĩ càng thấy đau lòng.
- Tỷ lệ
thành công của cuộc phẫu thuật là bao nhiêu? – Lãnh Thiên Dục buộc mình
phải tỉnh táo lại, bàn tay siết chặt lại như muốn chống đỡ cú sốc.
Vị bác sĩ lắc đầu: “Nếu cục máu đông trong não bệnh nhân chỉ tụ lại ở một
điểm thì tỷ lệ thành công là rất lớn. Nhưng… qua kiểm tra ban đầu thì
thấy máu lại chảy rất nhiều, tản ra nhiều nơi, lại thêm não bị chịu tổn
thương nghiêm trọng, tỷ lệ thành công là rất nhỏ”.
- Sao có thể vậy chứ? – Cơ thể cao lớn của Lãnh Thiên Dục hơi run lên, bàn tay chống lên tường.
Bùi Vận Nhi cũng ngồi sụp xuống ghế, hô hấp trở nên dồn dập, vẻ mặt trắng nhợt.
Sắc mặt Lãnh Thiên Hi cũng hết sức nặng nề. Anh cũng là bác sĩ, anh hiểu
rất rõ tình hình của Thượng Quan Tuyền. Nhưng ngay lập tức, anh nói với
vị bác sĩ kia: “Adam, đưa bản chụp CT não của bệnh nhân cho tôi xem”.
- Đây! – Vị bác sĩ đưa báo cáo cho Lãnh Thiên Hi.
Lãnh Thiên Hi chăm chú nhìn bản báo cáo. Một lúc lâu sau, anh đóng tài liệu
lại, nhìn trợ lý của mình rồi nói: “Lập tức chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật
cho tôi. Tôi muốn làm bác sĩ mổ chính. Adam…”. Lãnh Thiên Hi đưa mắt
nhìn sang vị bác sĩ kia: “Lập tức đưa người bệnh đến phòng mổ, chuẩn bị
phẫu thuật”.
- Nhưng… tỷ lệ thành công rất nhỏ… - Vị bác sĩ kia hơi lo lắng.
- Tôi biết!
Lãnh Thiên Hi bình tĩnh đáp lời, khi anh xem bản báo cáo đã biết điều này.
Nhưng… anh vẫn muốn cố gắng hết sức, vì nếu lùi lại ngày phẫu thuật thì
khả năng Thượng Quan Tuyền tỉnh lại sẽ càng nhỏ hơn!
- Thiên Hi… – Lãnh Thiên Dục lên tiếng.
- Anh cả! – Lãnh Thiên Hi lập tức tiến lên đỡ lấy Lãnh Thiên Dục.
- Nhất định phải cứu sống cô ấy, nhất định phải làm được! – Lãnh Thiên
Dục biết em trai mình là chuyên gia trong lĩnh vực này nên cũng cực kì
tin tưởng giao Thượng Quan Tuyền cho Lãnh Thiên Hi.
- Anh cứ yên tâm đi!
Lãnh Thiên Hi hứa, sau đó lại nói tiếp: “Em sẽ bảo bác sĩ xử lý vết thương
cho anh. Anh cả, em nghĩ Thượng Quan Tuyền sau khi tỉnh lại sẽ không
muốn thấy bộ dạng này của anh đâu”.
Rốt cuộc Lãnh Thiên Dục cũng gật gật đầu.
- Vận Nhi… – Lãnh T