pacman, rainbows, and roller s
Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325383

Bình chọn: 9.00/10/538 lượt.

g nổi sao? – Cung Quý Dương thấy vẻ mặt của người phục vụ lập tức không vui.

Với tính cách bất thường của Cung Quý Dương, Lãnh Thiên Dục đã quá quen. Hắn chỉ ngồi yên thưởng thức ly rượu.

- Lãnh tiên sinh, chuyện này...

Dù sao người phục vụ cũng chưa từng gặp qua người khách nào kì lạ như vậy. Anh ta cúi đầu nhìn Lãnh Thiên Dục hỏi ý kiến. Dù sao vị Lãnh tiên sinh này cũng đã bao cả phòng ăn, cũng nên hỏi ý kiến của ngài ấy chứ.

- Cứ theo yêu cầu của vị tiên sinh này mà làm đi, mọi chi phí tính hết cho tôi! – Lãnh Thiên Dục cũng dùng tiếng Hy Lạp trả lời.

- Vâng, Lãnh tiên sinh, tôi sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị, nhưng mà... có thể

hơi lâu một chút! – Người phục vụ hết sức vui vẻ đáp lời.

- Không sao, vị tiên sinh này có rất nhiều thời gian, có thể chờ được! – Lãnh Thiên Dục từ tốn nói một câu.

- Vâng, Lãnh tiên sinh! – Người phục vụ nghe xong càng vui mừng, lập tức đi chuẩn bị.

Thấy vậy, Cung Quý Dương miễn cưỡng nở nụ cười: “Hình như cậu định làm bảo mẫu cho tớ?”

Lãnh Thiên Dục nhíu mày nhìn anh ta, cũng không đáp lời. Hắn cầm điện thoại lên bấm một chuỗi số...

- Đặt phòng tổng thống ở khách sạn Callirhoe, Athenian cho Cung tiên

sinh. Còn nữa, chuẩn bị sáu vệ sĩ để bảo đảm an toàn cho Cung tiên sinh! – Gương mặt tuấn tú không biểu hiện ra vẻ gì, hắn lạnh lùng ra lệnh.

Thấy Lãnh Thiên Dục ra lệnh như vậy, Cung Quý Dương hét lên...

- Cậu đi giam lỏng tớ đấy à?

- Đúng vậy!

Lãnh Thiên Dục dứt khoát trả lời. Ra lệnh chuẩn bị sáu vệ sĩ để đảm bảo an

toàn cho anh ta nhưng thật ra là coi chừng anh ta mới đúng. Chứ đám vệ

sĩ của khách sạn căn bản chẳng phải đối thủ của Cung Quý Dương.

Mặt Cung Quý Dương càng xám xịt đi...

***

Trong nhà vệ sinh, gương kính sáng bóng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thượng Quan Tuyền.

Lời nói vừa rồi của Cung Quý Dương vẫn quanh quẩn trong đầu cô...

- Cô bé, không hiểu ý tôi sao? Nhìn cô gầy yếu thế kia, chắc là không

chịu nổi thú tính của cái tên đó đâu nhỉ? Đúng rồi, hai người phải… áp

dụng biện pháp an toàn đi.

Những lời này như một mũi kiếm đâm

thẳng vào lòng Thượng Quan Tuyền. Bốn ngày này cô phải đối mặt với Lãnh

Thiên Dục như thế nào đây? Nghĩ đến đây, lòng cô lại càng cảm thấy căng

thẳng, nếu quả thật không cẩn thận mang thai…

Không! Cô nhất định phải áp dụng các biện pháp an toàn mới được, cô không muốn mang thai

với một người đàn ông đáng sợ như vậy, mặc dù lúc nãy khi bế Tiểu Lăng

Triệt trên người hắn toát ra vẻ hết sức dịu dàng.

Vào lúc này, Thượng Quan Tuyền cảm thấy thật bất lực, thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn chạy trốn.

Cô vô lực trượt người xuống dưới, hai tay ôm lấy hai chân, bộ dạng đáng

thương như một thiên sứ bị lạc đường khiến người ta cảm thấy thương

tiếc!

Lúc này, cô rất muốn có Niếp Ngân ở bên cạnh mình! Bóng đêm buông xuống, dòng người cũng hối hả hơn…

Đường bờ biển xinh đẹp dịu dàng bao quanh lấy khách sạn xa hoa, dưới bóng

đêm, khối kiến trúc màu trắng lại càng nổi bật như thế giới trong thần

thoại đầy mộng ảo, những thứ đồ trang trí sáng nhấp nháy dưới bóng đêm

lại càng tôn thêm vẻ rực rỡ.

Vậy mà những thứ tuyệt đẹp ấy chẳng

khiến Thượng Quan Tuyền để tâm. Cô tắm rửa qua loa rồi mặc chiếc váy ngủ màu trắng, lẳng lặng đứng ngắm cảnh trên ban công. Ánh trăng chiếu

xuống mái tóc đen dài tạo thành một vầng sáng bao phủ lấy cô, tựa như

một nữ thần xinh đẹp đứng dưới ánh trăng.

Khi nghe thấy tiếng

động từ phía cửa, đôi mắt trong veo lạnh lùng của cô thoáng qua sự căng

thẳng. Hơi thở vốn bình tĩnh cũng bắt đầu trở nên hơi dồn dập.

Thượng Quan Tuyền không xoay người lại, dù cô có thể cảm nhận được rõ ràng khí thế và áp lực to lớn đang từng bước tiến lại gần phía mình…

Ngay sau đó, cô cảm thấy bên hông nóng lên, cả người tựa vào một lồng ngực rắn chắc ấm áp.

- Nhìn gì vậy?

Lãnh Thiên Dục vừa tắm xong liền đi về phía cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, hơi thở nóng bỏng trượt dần xuống, tham lam hít mùi hương

thanh nhã trên người cô.

Hắn không quên lúc mới vào cửa, khuôn

mặt cô đã không còn vẻ căng thẳng. Không biết tại sao, vào lúc này

Thượng Quan Tuyền mang đến cho hắn một loại cảm giác tinh tế khác

thường, nhẹ nhàng như sợi tơ mỏng quanh quẩn trong lòng hắn.

Bàn

tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyền nắm chặt lấy lan can ban công, cố gắng

ổn định lại tâm trạng đang hết sức căng thẳng của mình.

- Không nhìn gì cả! – Cô cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, dù cô biết rõ trong lòng đang sợ hãi đến mức nào.

Lãnh Thiên Dục nghe ra sự sợ hãi trong lời nói của cô, cũng không quay người cô lại ngay mà càng siết chặt vòng tay bên hông cô. Thân người cao lớn

cùng dáng vẻ kiều diễm nhỏ bé của cô tạo nên một bức tranh hoàn hảo. Hắn như giam lấy thân hình nhỏ bé lạnh như băng của cô trong lòng mình,

cách một lớp vải mỏng, thân thể hắn như đang miêu tả lấy dáng người

tuyệt diệu của cô.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim mình đang run

lên, cô không biết tại sao lúc này lại sợ hắn, nhất là mùi hương của

riêng hắn cứ quanh quẩn bên cô, liên tục xuyên thấu qua lớp vải truyền

tới da thịt cô, khiến tim cô càng đ