
Tuy không được như Cung Quý Dương nhưng giữa hai hàng lông mày của hắn tản
ra sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy. Một người đàn ông mạnh mẽ và cứng
rắn như hắn có vẻ như không biết trong ánh mắt mình đang có bao nhiêu
phần tình cảm.
- A… – Cung Quý Dương khàn giọng gào lên. Ngay sau đó, anh ta không nói gì nữa, thân người cao lớn lập tức đứng bật dậy,
trực tiếp đi đến trước mặt Lãnh Thiên Dục, duỗi tay ra muốn bế Tiểu Lăng Triệt đi!
- Làm gì vậy? – Lãnh Thiên Dục dùng tay phải ôm lấy đứa bé, tay trái giơ lên ngăn cản động tác của Cung Quý Dương.
- Trả Triệt nhi đây! – Cung Quý Dương dường như muốn cướp người.
Lãnh Thiên Dục khéo léo quay người lại, cố gắng che chắn cho đứa bé, không để Cung Quý Dương lại gần.
Thượng Quan Tuyền lại sợ đến ngây người, không chỉ riêng cô mà tất cả phục vụ
trong phòng ăn cũng đều kinh ngạc. Hai người đàn ông siêu đẹp trai lại
ngồi trong một nhà hàng hạng sang… tranh giành một đứa bé!
Trời ạ!
- Cậu còn cố làm ra vẻ tốt đẹp lắm sao, đã đi ăn ké lại còn muốn để Triệt nhi theo cậu chịu khổ à? – Lãnh Thiên Dục cố ý lớn tiếng nói.
- Này! Lãnh Thiên Dục…
Cung Quý Dương căng thẳng nhìn xung quanh, sau đó khẽ nói với Lãnh Thiên
Dục: “Cậu cố tình muốn để mọi người biết phải không? Lớn tiếng cái gì
chứ”.
- Được, vậy tớ hỏi cậu…
Lãnh Thiên Dục hài lòng nhìn vẻ mặt lo lắng của Cung Quý Dương, giọng nói bình thản vang lên: “Sao Triệt nhi lại ở đây với cậu?”
Hắn không tin Kỳ Hinh tốt đến mức giao con của mình cho Cung Quý Dương.
- Câu hỏi của cậu kì quái quá đấy, sao Triệt nhi lại không thể ở đây với
tớ? Tớ là bố nuôi của thằng bé đấy! – Cung Quý Dương nhướn mày đáp lời.
- Quên đi, để tớ gọi cho Thiếu Đường bảo cậu ấy đến Hy Lạp! – Lãnh Thiên Dục vừa nói vừa cầm điện thoại lên…
- Đừng… – Cung Quý Dương cố gắng ngăn cản.
- Được rồi, tớ nói, cậu cũng thật là… kiểu gì cũng bắt ép người khác bằng được! – Anh ta bày ra vẻ uất ức, ngồi xuống ghế, cầm cốc thủy tinh trên bàn lên uống.
- Đợt trước tớ có ghé qua nhà Thiếu Đường, sau đó
tiện tay đưa Triệt nhi đi cùng. Cậu cũng biết đấy, nếu chỉ đi có một
mình thì sẽ buồn chết mất! Cung Quý Dương vừa dứt lời, Thượng Quan Tuyền đang ở một bên xem náo nhiệt hết sức kinh ngạc,
lập tức dùng tay che cái miệng nhỏ nhắn lại, đôi mắt đầy vẻ khó tin nhìn Cung Quý Dương… Người đàn ông này thật quá là kì quặc!
Người này thật sự là tổng giám đốc Cung Quý Dương của Cung thị sao?
Không chỉ ăn mặc như thế này, lại còn phải đi ăn ké khắp nơi, hơn nữa còn
nhân lúc bố mẹ đứa bé không để ý, “tiện tay” đưa đứa bé đi…
Người này thật sự là Cung Quý Dương ư?
Bốn người bọn họ sao lại kì quái vậy?
Lãnh Thiên Dục nghe Cung Quý Dương nói vậy thì không hề tỏ ra kinh ngạc, rõ ràng chuyện này đã thành thói quen rồi.
- Trả đứa bé cho Thiếu Đường đi, nếu thích trẻ con thì tự tìm phụ nữ rồi sinh lấy mấy đứa!
Lãnh Thiên Dục sợ Cung Quý Dương sẽ “không từ thủ đoạn nào” để giành lại đứa bé nên đưa Triệt nhi cho Thượng Quan Tuyền bế.
- Nói như vậy là cậu đã chuẩn bị xong rồi?
Cung Quý Dương không khó để nhìn ra sự ăn ý của hai người phía đối diện,
nhất là khi thấy vết hôn mơ hồ trên người Thượng Quan Tuyền, bên môi anh ta lộ ra nụ cười tà, ánh mắt cũng thay đổi, đầy vẻ chế nhạo.
- Thiên Dục, tớ biết “năng lực” của cậu rất khỏe, nhưng mà không phải là sẽ hành hạ cô bé này đấy chứ!
Lãnh Thiên Dục hiểu ý tứ của anh ta, chỉ nhàn nhã thưởng thức một hớp rượu
rồi nói: “Tớ phát hiện ra dạo này cậu lắm điều thật đấy”.
Thượng Quan Tuyền không hiểu hàm ý của Cung Quý Dương, đôi mắt đầy vẻ nghi ngờ dưới ánh đèn thủy tinh càng thêm xinh đẹp.
Cung Quý Dương không nhịn được phá lên cười. “Cô bé, không hiểu ý của tôi à? Tôi thấy cô gầy yếu vậy, chắc là không chịu nỗi thú tính của cái tên
Thiên Dục này đâu nhỉ? Đúng rồi, hai người cũng phải… áp dụng biện pháp
an toàn đi”. Anh ta xấu xa lên tiếng.
Hả…
Thượng Quan
Tuyền ngơ ngác, nhưng ngay sau đó cô đã lập tức hiểu ý tứ của Cung Quý
Dương. Nhất là khi thấy anh ta nhìn mình bằng ánh mắt mập mờ, khuôn mặt
nhỏ nhắn tuyệt mỹ lập tức đỏ bừng lên, cô nắm chặt lấy vạt áo rồi đứng
lên…
- Chính vì có người đàn ông như anh nên thế giới này mới bị vẩn đục! –
Đôi mắt cô tràn đầy lửa giận, dường như muốn thiêu đốt luôn cả Cung Quý
Dương.
Vừa dứt lời, Thượng Quan Tuyền trả đứa bé lại cho Lãnh Thiên Dục ôm, cô tức giận đi về phòng vệ sinh.
- Tớ thấy hôm nay cậu mồm mép quá đấy! – Sau khi Thượng Quan Tuyền đi
khỏi, Lãnh Thiên Dục nhếch đôi môi mỏng lên, một tay ôm đứa bé, một tay
cầm ly rượu lên.
Tình huống này đúng là cực kì quái dị!
Cung Quý Dương uể oải dựa người vào ghế, nhàn nhã lắc ly rượu trong tay, nói: “Thiên Dục, cô gái này… là Thượng Quan Tuyền?”
Lãnh Thiên Dục không trả lời, chỉ trầm mặc thưởng thức một hớp rượu. Tuy
dáng vẻ ung dung nhưng lại toát ra vẻ cứng rắn và mạnh mẽ.
- Động lòng với cô ấy rồi à? – Cung Quý Dương không nhanh không chậm lên
tiếng. Dù lời nói có vẻ tùy tiện nhưng vẻ mặt khá nghiêm túc.
- Cô gái đó chẳng qua cũng chỉ là phiền phức mà thôi! – Lãnh Thiên Dục lạnh nhạt m