Giang Sơn Bất Hối

Giang Sơn Bất Hối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325013

Bình chọn: 9.5.00/10/501 lượt.

n, đại ca có hối hận không?” Dung Trạm hỏi.

Bộ Thiên Hành trầm mặc, lắc đầu: “Đại trượng phu, một khi đã làm sao có thể hối hận? Chỉ đáng tiếc chúng ta thấp cổ bé họng, cuối cùng cũng không cứu được phụ nữ và trẻ em thành này.”

Bóng đêm sâu thăm thẳm, mái nhà cao thấp nhấp nhô nối tiếp nhau, kéo dài ngút tầm mắt tựa như con quái vật bằng đá lởm chởm. Dung Trạm phóng mắt nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói: “Nhất định có một ngày, ý kiến của chúng ta thấu đến tai thánh thượng, tất cả sẽ thay đổi.”

Bộ Thiên Hành không lên tiếng.

Dung Trạm quay đầu nhìn Bộ Thiên Hành: “Sao lại để Phá Nguyệt cải trang thành Tiểu Tôn?”

Bộ Thiên Hành thích thú liếc Dung Trạm một cái: “Tiểu tử ngươi làm bộ cũng hay thật.”

Dung Trạm mỉm cười: “Hai người làm vậy, tất phải có lý do riêng.”

Bộ Thiên Hành nhàn nhạt nói: “Nàng là nữ nhi của Nhan Phác Tông tướng quân.”

Dung Trạm không tỏ ra kinh ngạc. Hắn nhổm dậy ôm vò rượu, uống một hớp lớn mới nói: “Đại ca không ngại hắn quyền cao chức trọng, một tay che trời, chẳng lẽ đệ sợ? Huynh đệ chúng ta đồng cam cộng khổ, cái họa này do đệ mang tới, sao lại để đệ ở ngoài cuộc?”

Ánh mắt Bộ Thiên Hành thấp thoáng ý cười: “Được, vậy ta gọi nàng vào nhận mặt với ngươi.”

Dung Trạm quét mắt một vòng, nhìn Phá Nguyệt ngồi trong đình viện, lắc đầu: “Thôi, cứ xem nàng như Tiểu Tôn. Dù sao nàng cũng là nữ tử, tương lai không ở quân doanh. Tốt nhất chúng ta đừng đề cập với người khác, tránh tổn hại thanh danh nàng.”

Bộ Thiên Hành lườm Dung Trạm, thầm nói trong bụng: Ngươi chẳng biết gì hết, thanh danh ta mới bị nha đầu này tổn hại. Lá gan nàng ta lớn lắm đấy!

Tuy vậy, Bộ Thiên Hành không nói toạc ra miệng, chỉ cúi đầu. Hắn thoáng nhìn thấy Phá Nguyệt tay ôm vai, hai mắt lờ đờ, thân hình bé nhỏ chợt rùng mình trong gió thu. Hắn nở nụ cười, quay đầu ngáp một cái, nói với Dung Trạm: “Ta mệt rồi, về thôi.”

Ánh trăng trong như nước, lặng lẽ trút xuống ngã tư đường âm u. Thành trì phồn vinh ngày xưa giờ đây phảng phất như nàng liệt nữ gục ngã, máu nhuộm toàn thân, hoang toàn đổ nát. Mới chỉ qua nửa buổi tối, trên phố không còn một bóng người.

Dung Trạm chắp tay đi ở đằng trước. Hắn mặc y phục màu trắng, thanh nhã như một gốc tùng. Đôi mắt phượng đen láy nhìn lên bầu trời đầy sao, dường như trầm tư ưu sầu vì gánh nặng nước nhà.

Bộ Thiên Hành tay xách vò rượu, vừa đi vừa uống. Phá Nguyệt đi bên cạnh hắn. Dù thường ngày tửu lượng hắn cao bao nhiêu, ở một nơi trống trải, giữa trời đêm lạnh giá thế này cũng khiến rượu chưa uống người đã say, thần trí có chút xao động.

Đến cửa thành, Dung Trạm tiến lên xuất trình lệnh bài thông hành. Hôm này Bộ Thiên Hành bị phạt trượng, cảm thấy rất mất mặt nên đứng đợi ở xa xa. Vừa quay đầu liền thoáng thấy bờ vai Phá Nguyệt ủ rũ, còn dụi dụi mắt, cả người ỉu xìu.

“Ui da —“ Hắn khẽ rên một tiếng, tay vịn lấy thắt lưng mình.

Phá Nguyệt khẩn trương bước tới đỡ hắn: “Sao vậy? Đau lắm sao?”

“Đau chết ta!” Bộ Thiên Hành tỳ cánh tay lên vai nàng uể oải đáp. Trọng lượng toàn thân đều dựa lên người Phá Nguyệt. Nhan Phá Nguyệt không hề nghi ngờ, vội vàng đỡ lấy eo hắn, giọng nói có chút hả hê khi thấy người ta gặp họa: “Thấy chưa! Bị thương tới như vậy còn chạy ra ngoài uống rượu!”

Bộ Thiên Hành dựa vào người nàng, lại nghĩ đến cái miệng nhỏ xinh thổi thổi lên vết thương trên eo và mông mình, còn cả đôi môi hồng đào. Rõ ràng vừa mới uống một vò rượu, vậy mà cổ họng lại khô cháy.

Hắn trầm mặc trong khoảnh khắc, một tay đột ngột giơ lên giữ một bên sườn Phá Nguyệt, tay còn lại bưng vò rượu đè chặt môi nàng, không hề kiêng nể cười nói: “Góp mặt là có phần. Tùy tùng của ta sao lại không biết uống rượu!”

Phá Nguyệt bị hắn ép đến không thở nổi. Vị rượu cay xè tràn vào khoang miệng, chỉ có thể “Ư ư ư” giãy dụa trong lòng hắn. Đây là lần đầu tiên Bộ Thiên Hành cưỡng ép ôm một người khác phái như vậy, tim trong ngực hắn đập “thình thịch” như đánh trống. Bàn tay ôm một bên sườn nàng, mấy đầu ngón tay vừa lúc chạm phải ngực Phá Nguyệt. Cho dù xúc cảm ấy như có như không nhưng hắn vẫn phảng phất cảm giác được bộ ngực mềm mại của nữ tử.

Phá Nguyệt giận dữ, hai tay đấm liên tục vào lồng ngực hắn. Bộ Thiên Hành buông nàng ra, nghiêm chỉnh nói: “Còn không cám ơn ta! Cái này là rượu ngon có một không hai đấy nhé!”

Mặt Phá Nguyệt dính đầy vết rượu, ho khan liên tục vì bị nghẹn. Nàng cả giận nói: “Ta nguyền rủa ngươi uống ngụm rượu nào là miệng liền lở loét ngụm ấy!”

Bộ Thiên Hành sửng sốt. Hắn vờ tức giận, làm bộ giơ tay lên định bắt nàng ép uống tiếp. Phá Nguyệt thét lớn một tiếng, lập tức chạy ra xa.

Bộ Thiên Hành không thèm đuổi theo, chỉ đứng nhìn nàng chạy đi, vui vẻ thoải mái ngửa đầu uống tiếp.

Phía cửa thành, binh lính trực đêm nhìn hai người ở đằng xa, nói với Dung Trạm: “Vị tướng quân này còn dẫn theo quân nô? Thật là… chậc chậc…”

Vốn Dung Trạm đang cúi đầu cất thẻ bài, nghe vậy chợt ngẩng lên. Hắn nhìn tên lính, muốn nói lại thôi. Im lặng một lát, Dung Trạm mới xoay lại nhìn theo hai người, đôi mắt đen sâu thẳm.

Phá Nguyệt chạy một hơi, mặt nóng bừng. Nàng nghĩ rõ ràng vừa rồi l


Old school Easter eggs.