
ớc độc lập. Hơn hai trăm năm trước nhà Hạ
xuất hiện một vị vua vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi
đã thống nhất được thiên hạ, từ đó trở đi Vân Tây trở thành thuộc quốc
của Đại Hạ. Sau đó Đại Hà từ hưng thịnh dần suy vong, quốc lực ngày một
yếu nhược, sự khống chế đối với các thuộc quốc không còn được như trước. Nhất là kể từ sau cuộc chiến loạn ở Thịnh Đô năm Vĩnh Bình thứ chín,
mấy thành phố và thị trấn quân sự quan trọng của Giang Bắc đều ngấm ngầm hình thành thế cát cứ, Vân Tây và bộ lạc du mục của Mạc Bắc cũng được
đà nổi dậy.
Vân Tây Vương đúng là mang họ Phong, chỉ là Thần Niên ngàn vạn lần không
ngờ rằng Vân Tây Thái tử đột nhiên chạy tới Giang Nam, hơn thế lại chỉ
dẫn theo có chút ít hộ vệ như vậy mà dám vênh vang đi qua đèo Phi Long.
Nàng không khỏi nhớ tới nàng biểu muội hoạt bát của hắn, trong lòng thầm suy tính mối quan hệ thân thích giữa hai người, bất giác có chút chột
dạ, hỏi nhỏ: “Nàng biểu muội kia của ngươi là con cái nhà ai? Không phải là con của Tiết Trực chứ?”.
Phong Quân Dương lắc đầu: “Không phải, Vân Sinh là con gái của cô mẫu ta, là người của Hạ gia ở Thái Hưng.”
(Cô mẫu là để chỉ em gái của cha)
Đầu óc Thần Niên bị mối quan hệ thông gia chồng chéo phức tạp này làm cho
phình to ra, chỉ nghe hiểu được rằng nàng biểu muội đó không phải người
của Tiết gia. Nàng âm thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm, lòng nghĩ may mà
không phải là con gái của Tiết Trực, nếu không sẽ có đại thù với mình
mất!
Phong Quân Dương chỉ liếc nhìn vẻ mặt nàng là đã đoán ra trong lòng nàng đang nghĩ gì, không nhịn được phì cười, giải thích cho nàng: “Nữ nhi của
Phong gia rất nhiều, mẫu thân của Vân Sinh là cô mẫu ruột của ta, còn vợ hai của Tiết Trực lại là con gái thuộc chi khác của Phong gia, mặc dù
theo vai vế cũng phải gọi là cô mẫu, nhưng huyết thống đã cách nhau rất
xa rồi.”
Thần Niên nghe vậy càng thấy kỳ lạ, hỏi lại: “Nếu quan hệ thân thích đã xa
đến mức không thể xa hơn như vậy rồi, thì tại sao ngươi vẫn còn muốn báo thù cho Tiết Trực?” Phong Quân Dương khẽ cười, “Ai nói ta muốn báo thù
cho Tiết Trực?”.
Thần Niên lập tức trừng to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Nếu không phải để trả
thù cho Tiết Trực thì ngươi nhất quyết muốn bắt được nghĩa phụ ta làm
gì? Thừa lúc náo nhiệt ngươi định làm gì?”.
Lần này Phong Quân Dương lại không trả lời, chỉ cười nói: “Ta tự có lý do của mình, nhưng giờ thì chưa thể nói với cô được.”
Thần Niên suy nghĩ một lát rồi gật đầu, tròng mắt đảo tròn một lượt, rồi lại đột nhiên hỏi hắn: “Biểu muội Vân Sinh của ngươi đang ở đây à? Ta có
thể tìm cô ấy để nói chuyện không?”.
Phong Quân Dương khẽ nheo mắt nhìn nàng, im lặng đánh giá một lúc rồi lắc đầu nói: “Không được, cô chỉ có thể ở trong tiểu viện đó thôi.”
“Không thể thì không thể,” Thần Niên bĩu môi như một đứa trẻ bướng bỉnh, “ta
cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, ngươi có bảo ta đi thật ta
cũng không thèm đâu, ai mà thích đi quan tâm đến kiểu thiên kim đại tiểu thư đó chứ.”
Phong Quân Dương mỉm cười không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Thần Niên bất giác có hơi chột dạ, lại sợ mình diễn kịch quá mức ngược lại
sẽ khiến hắn nhìn ra sơ hở, vì thế cũng không dám tiếp tục quấy rầy hắn
thêm nữa, chỉ lạnh mặt không nói thêm câu nào.
Phong Quân Dương cười cười, gọi Thuận Bình vào, dặn dò: “Đưa Tạ cô nương về phòng đi.”
Thần Niên đi theo Thuận Bình quay về tiểu viện, cứ tiếp tục ở trong đó.
Phong Quân Dương cũng không hề đến tìm nàng, một ngày ba bữa cơm tiếp
đãi rất chu đáo. Được ăn uống ngon lành như vậy suốt mấy ngày, lúc khuôn mặt của nàng càng lúc càng tròn, thì trong tiểu viện cuối cùng cũng có
người đến.
Diệp Tiểu Thất nhân lúc đêm khuya, thuận lợi trèo được vào tiểu viện, lỉnh
vào trong phòng Thần Niên, nhẹ nhàng cẩn thận sờ vào đầu giường, đang
muốn vén tấm màn trướng lên, thì đột nhiên trên xà nhà phía sau lưng hắn có một người lẳng lặng không một tiếng động lật người nhảy xuống, nhanh nhẹn khéo léo như một con mèo bổ nhào lên người hắn.
Diệp Tiểu Thất còn chưa kịp phản ứng lại, thì yết hầu đã bị người đó khống
chế, sau đó không đợi hắn làm ra những hành động tự vệ trong lúc khẩn
cấp, người đó đã lại buông hắn ra.
Thần Niên không khỏi khẽ nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”.
Diệp Tiểu Thất trong lúc kinh ngạc hồn vía cũng đã kịp quay về, quay người
lại nói: “Tôi tới tìm cô, Mục gia bảo tôi tới tìm cô.”
“Nghĩa phụ? Cậu gặp ông ấy rồi à? Ông ấy đang ở đâu?” Thần Niên cuống quýt hỏi.
Diệp Tiểu Thất đang muốn trả lời, thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng
bước chân gấp gáp dồn dập, ngay sau đó, tất cả cửa ra vào và cửa sổ nhất loạt bị người ở bên ngoài dùng vật cứng cạy phá ra. Trong tiểu viện
không biết từ lúc nào đã có vô số những ngọn đuốc được thắp sáng choang, khiến trong và ngoài phòng sáng như ban ngày, mười mấy thị vệ mặc quần
áo đen tay cầm nỏ cứng, ngồi có đứng có, phong tỏa kín mít cửa chính và
cửa sổ.
Diệp Tiểu Thất nhất thời bị dọa cho choáng váng, ngẩn người ra đứng hồi lâu, rồi mới lắp bắp nói: “Lúc tôi trèo vào thấy rất