Insane
Giang Bắc Nữ Phỉ

Giang Bắc Nữ Phỉ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325231

Bình chọn: 8.5.00/10/523 lượt.

sân viện tốt nhất cho hắn nghỉ ngơi.

Phong Quân Dương cũng không khách khí với bọn họ, dẫn theo người của

mình tiến vào trong, đợi người của Tiết phủ đều lui xuống cả rồi, mới

gọi hộ vệ tâm phúc vào, nhỏ giọng dặn dò: “Kín đáo điều tra, xem xem

giữa Tiết Trực và trại Thanh Phong trên núi Thái Hành có mối hiềm khích

nào không.”

Trong bóng đêm, gió thổi đưa làn hương mát lạnh tới, Phong Quân Dương khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn cây Tây Phủ Hải Đường đang nở hoa

rực rỡ đến mức xuất thần. Trại Thanh Phong không thể vô duyên vô cớ giết hại Tiết Trực được, nếu giết, ắt phải có lý do, vậy rốt cuộc lý do đó

là gì? Cũng chỉ là một nhóm sơn phỉ phía Nam núi Thái Hành thôi, tại sao lại dám thích sát một vị tướng giữ thành trong tay nắm đến mấy ngàn

binh sĩ.

Trong thoáng chốc, Phong Quân Dương cảm thấy rối rắm vô cùng.

Ở một khe núi nhỏ gần cửa khẩu về phía Tây của đèo Phi Long, Thần Niên cũng đang vô cùng rối rắm.

Vì liên tiếp nhận được bồ câu đưa thư từ Ký Châu, tướng giữ thành

Thanh Châu Dương Thành đích thân dẫn người trấn giữ tại đèo Phi Long,

phong tỏa nghiêm ngặt nơi cửa khẩu, kiểm tra cẩn thận tất cả các thương

nhân từ nơi khác đến và những người qua đường. Mục Triển Việt và Thần

Niên thấy cảnh ấy liền không tiến về phía trước nữa, phi ngựa quay ngược trở lại hơn ba mươi dặm, sau đó dựa vào sự thông thuộc địa thế đèo Phi

Long, hai người không ngừng xuyên trái rẽ phải, cuối cùng ẩn mình trong

một khe núi bí mật.

Tuy rằng đang ở bên ngoài, nhưng thức ăn lại không hề thiếu thốn, võ

công Mục Triển Việt lại cao cường, việc bắt mấy con thú hoang là chuyện

quá đỗi đơn giản, còn Thần Niên tuy công phu không học đến nơi đến chốn, nhưng vì từ nhỏ đã theo Diệp Tiểu Thất chạy vào trong núi, nên cũng

luyện được kỹ nghệ nướng thịt rất thành thục. Hai cha con liền thi triển sở trường, rất nhanh bữa tối đã được giải quyết gọn ghẽ.

Mục Triển Việt đã tháo mũ ra từ lâu, mái tóc đen tuy lẫn không ít

những sợi tóc bạc, nhưng khuôn mặt cũng không thể coi là già được, nhìn

sao cũng thấy chỉ tầm trên dưới ba mươi tuổi mà thôi, ngũ quan đứng đắn, chỉ là vẻ mặt mang theo thoáng lạnh lùng cứng rắn, giống như không bao

giờ biểu lộ tình cảm ra bên ngoài.

Thần Niên vừa thêm củi vào đống lửa đang cháy trước mặt, vừa cẩn thận nhìn trộm Mục Triển Việt đang ngồi đối diện, sau mấy lần chần chừ cuối

cùng cũng lấy được dũng khí lên tiếng hỏi: “Nghĩa phụ, tại sao Đại đương gia lại muốn giết Tiết Trực?”.

Mục Triển Việt khẽ nâng mí mắt lên, nhìn về phía Thần Niên.

Thần Niên bất giác thấy rất căng thẳng, vô thức nín thở, chờ đợi câu trả lời của ông.

Ai ngờ ánh mắt của Mục Triển Việt lướt qua khuôn mặt nàng, nhưng

trong sắc lam trầm tối của bầu trời đêm, ông lại chỉ trả lời vô cùng

ngắn gọn: “Ta không biết.”

Thần Niên nghe xong thiếu điều là ngã ngửa người ra sau, trợn tròn

mắt nhìn chằm chằm vào Mục Triển Việt hồi lâu, cuối cùng thấy ông vẫn

lặng lẽ không nói gì chỉ ngẩng mặt lên nhìn trời thì mới tin rằng ông

không biết gì thật. Bất giác nàng cảm thấy hơi thất vọng, rất muốn thở

dài nhưng lại không dám, nghĩ thầm trong đầu một lát, đột nhiên nói một

câu không đầu không đuôi: “Việc này không giấu được đâu.”

Nàng ngẩng đầu nhìn Mục Triển Việt, cũng không quan tâm xem ông có

nghe lời mình nói hay không, chỉ thẳng thắn nói tiếp: “Hôm qua có rất

nhiều người ở đó, đều nhìn thấy nghĩa phụ giao đầu của Tiết Trực cho Đại đương gia. Tục ngữ thường nói lắm người nhiều miệng, Tiết Trực lại

chẳng phải là nhân vật tầm thường không tên không tuổi, nên việc này

chắc chắn không thể giấu được, sợ rằng chỉ vài ngày nữa thôi tin tức sẽ

bị lộ ra ngoài, đến lúc đó Ký Châu nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đâu.”

Lúc này Mục Triển Việt mới chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: “Vậy thì sao?”.

Thần Niên bỗng nhiên cảm thấy rất căng thẳng, hỏi: “Nghĩa phụ, Ký

Châu liệu có phái đại quân tới tấn công trại không? Tiết Trực chết như

vậy, bọn họ nhất định sẽ báo thù cho ông ta!”.

Nghĩ đến đây, Thần Niên không ngừng lo lắng cho trại Thanh Phong,

trong núi Thái Hành trại Thanh Phong có thế lực lớn mạnh đến thế nào đi

nữa, thì chung quy lại cũng chỉ là một toán sơn phỉ mà thôi, sao có thể

chống lại được quân đội chính quy? Nếu như Ký Châu thực sự nhẫn tâm muốn báo thù cho Tiết Trực, vậy thì trại Thanh Phong nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.

Đó là nơi nàng đã lớn lên, nơi đó có bạn bè của nàng!

Thần Niên đứng bật dậy, nói: “Nghĩa phụ, chúng ta mau quay trở về

trại Thanh Phong thôi, thương lượng đối sách với Đại đương gia, nếu thật sự không được nữa thì bảo mọi người trong trại trốn đi nơi khác trước

đã, cứ cho là quân Ký Châu có tới, cũng không thể ở trên núi lâu được,

đợi qua cơn sóng gió này rồi mọi người lại quay về sau!”.

Nàng vừa nói, vừa nhanh chóng thu dọn hành lý, nhưng Mục Triển Việt

lại vẫn ngồi im bất động, Thần Niên ngừng tay quay lại nhìn ông, thấy

ông như vậy không khỏi sốt ruột, lớn tiếng gọi: “Nghĩa phụ!”.

Mục Triển Việt khẽ cử động, đáp: “Vô dụng thôi.”

Thần Niên liền sững người, lại nghe th