
ường có thể nhìn rõ ràng, đôi nam nữ yêu
nhau kịch liệt, giao hòa cả thể xác và tâm hồn, bằng cách thức nguyên
thủy nhất.
Trong lòng cực kì thích thú và thoải mái, Cố Lăng Vi nhắm chặt mắt,
lông mi say lòng người chớp động, thoáng rung nhẹ nhàng, bỏ quên cả
chống cự, bất lực xuôi dòng theo cảm giác chân thật nhất, những âm thanh đỏ mặt bên tai, sự khoái hoạt không gì che giấu được, sự thoải mái đó
như bùng lên ngọn lửa, đốt cháy toàn bộ lý trí của cô.
Khoái hoạt như ngọn núi lửa không ngừng hoạt động, cuối cùng một khi đã phá ra sẽ mãnh liệt phun trào, cả bầu trời chớp sáng.
Rất lâu sau, đại não Cố Lăng Vi đều là một mảnh trống rỗng, thâm chí
cô quên hết tất thảy, đến khi lý trí trở về, cô mới cảm thấy có sự bất
công, tiểu biệt kích tình như thế, ép cô đến sức lực động đậy cũng không có, thế mà Diệp Bành Đào lại ngược lại, y như uống phải máu gà, tinh
thần tỏa sáng.Cố Lăng Vi vô lực nâng mắt lên:”Diệp Bành Đào, anh là đồ
sắc lang không biết xấu hổ”.
Diệp Bành Đào cười ha hả, ôm lấy cô cả người xụi lơ vào phòng tắm,
ngồi vào bồn tắm lớn rồi ôm cả cô vào lòng, dòng nước ấm áp đánh sâu vào thân thể hai người, trên mặt đầy thỏa mãn.
Cố Lăng Vi sớm quen với tính bá đạo của Diệp Bành Đào rồi, người này
còn bị biến thái nghiêm trọng nữa, hơn thế lại cực kì thích đùa giỡn Cố
Lăng Vi, mỗi lần xong việc anh đều vui vẻ cẩn thận tắm rửa cho cô, hồi
đầu cô còn ngượng ngùng, tuy hai người đã thân mật như thế nhưng ở trước mặt anh trần truồng như vậy, lại còn mặc anh mát xa rửa ráy đúng là
không được tự nhiên mà, chỉ là phản kháng rất nhiều lần vẫn không có kết quả.
Bởi vì hầu như mỗi lần đều bị anh làm cho một chút sức lực cũng không còn, lúc nào làm xong, Cố Lăng Vi cũng oán giận Diệp Bành Đào thể lực
quá tốt, các hạng mục kĩ năng của mình cũng đáng kiêu ngạo lắm chứ,
nhưng mà ở phương diện này, cô phát hiện sợ rằng cả đời này cũng không
thắng nổi anh, căn bản còn không phải là đối thử nữa, bao nhiêu kĩ năng
quân sự ở phương diện này đúng là một chút ưu thế cũng không có.
Cô thậm chí còn không ngại học hỏi xem Diệp Bành Đào là vì nguyên
nhân gì, Diệp Bành Đào lại còn dõng dạc nói: “Thể trạng của anh có thể
phục vụ em năm mươi năm không ngừng, cho nên nhanh gả cho anh đi, tính
phúc tuyệt đối được bảo đảm”.
Sắc mặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ kia đúng là muốn phỉ nhổ mà,
nghĩ đến đây Cố lăng Vi bật cười một tiếng, nhưng lập tực cô phát hiện
ra một điều kinh khủng, đại sắc lang không biết xấu hổ sau lưng lại bắt
bầu muốn nhe răng rồi, cô vội la lên: “Diệp Bành Đào anh không được ép
em, mai em sẽ về nhà ô ô..”Lời còn chưa dứt đã bị tên sắc lang miệng
rộng nào đó nuốt vào trong bụng, đáng thương cho Tiểu Vi Vi, thoát không nổi khỏi móng vuốt….
Tên này không biết sao có nhiều phương thức đa dạng thế nữa, quả thực là có thể cho đi đóng phim được mà,đến khi nằm được trên giường mềm
mại, đây là oán niệm cuối cùng của Cố Lăng Vi.
Cố lăng Vi lại bị tên đại sắc lang này quấy rầy đến tỉnh, vừa mở mắt
đã thấy anh cười cực kì không có ý tốt, cô kéo kéo chăn xê ra bên cạnh
phòng bị nói: “Anh muốn làm gì?”
Diệp Bành Đào bật cười, vẻ mặt ủy khuất: “Vợ à, mặt em thế này làm
chồng đau lòng lắm, chẳng lẽ anh chưa thể hiện đủ sức sao, em nói thật
đi, có thoải mái không thoải mái không…”Nói xong còn thấp giọng sát bên
tai cô: “Anh vẫn còn nhớ em lắm….”
Mặt Cố Lăng Vi đỏ lên, đưa tay che miệng anh lại, đẩy ra:”DIệp Bành Đào, anh mà còn nói bậy em sẽ về nhà ngay đó”.
Diệp Bành Đào cười ha hả: “Rồi rồi, không nói là được”.
Cố lăng Vi nghiêng đàu nhìn, ánh mắt trời chói chang chiếu xuyên qua
rèm cửa, một ngày xuân nắng đẹp, phía ngoài phòng ngủ trên sân thượng
đặt mấy bồn cây cảnh, là dì nhỏ cho anh, ánh mặt trời nhẹ nhàng đong đưa trên lá biếc, bừng bừng sức sống, những chậu cây này cũng thật là mạnh
mẽ, cô và Diệp Bành Đào mỗi tuần chỉ về một lần, khi đó mới tưới nước,
mà thế nó vẫn sống tốt, đúng là kì tích.
Hai người không thường về căn nhà nhỏ bé này, nhưng đây cũng đã trở
thành một tổ ấm, đầu giường là chiếc đồng hồ báo thức của cô, ảnh hai
người ôm nhau thân mật, hai bên ngăn tủ trái phải song song là quần áo
bình thường và quân trang của hai người, ai cũng trang nghiêm gọn gàng,
cho nên không nhiều đồ trang sức.
Góc phòng là cây hoa sen tạo ẩm khiểu mới, lễ vật dì nhỏ đưa tới, khi găm điện sẽ tỏa sương từ cây cột bằng cầm thạch, phía trên là đóa hoa
sẽ điêu khắc xinh đẹp, nhưng mà đồ vật này Cố lăng Vi và Diệp Bành Đào
lại rất ngại phiền toái, cho nên để không.
Mất đi vẻ linh động hằng ngày, Cố Lăng Vi như thế này lại càng đáng
yêu, Diệp Bành Đào cười tủm tỉm vỗ hai má cô: “Nghĩ gì nữa, mau dậy
thôi, hôm nay chúng ta về nhà, vừa rồi cậu út gọi, bảo có mấy sọt cua ở
nhà, bảo chúng ta về ăn, thế mới hay, chả lẽ vì sọt cua mới về”..Dì út
sinh em bé là một cô nhóc, thích khóc nhưng lại cực kì đáng yêu, giống
mười phần là phiên bản của dì, tối hôm Diệp gia hoan nghênh tiểu công
chúa, đã bắt đầu có nhũ danh Kiều Kiều, cực kì đáng yêu mà, cho nên Lưu
Thiếu Quân mới thích mãi kh