
lợi của mình ở đâu chứ, không biết còn chờ đến tháng năm nào nữa.
Nghĩ đến đây Diệp Bành Đào cố gắng đè nén lửa giận, cắn môi thầm
nghĩ: “Được rồi, em hành hạ anh như thế, xem lát xử lý em thế nào”.
Cố Lăng Vi bị ánh mắt ai kia nhìn mà sợ hãi, cảm giác trong đầu người kia toàn suy nghĩ xấu không thôi, nghi hoặc nói: “Anh sao hôm nay lại
rảnh rỗi thế, ở quân khu không phải chuẩn bị thi đấu quân sự sao, sao
thế, đoàn Hồng Quân của anh từ bỏ à?”
“Sao có chứ, đoàn của anh thắng liên tiếp, đừng nói là võ thuật quân
khu, dù là thi cả nước đội của anh cũng không thua đâu, anh nghỉ hai
ngày thăm người thân đó”.
Cố Lăng Vi bật cười vui vẻ:”Diệp Bành Đào anh thăm người thân à, bác
và dì ở ngay thành phố này, anh lừa ai chứ, đúng là lạm dụng chức
quyền”.
Diệp Bành Đào cười: “Lạm dụng thì sao, có quyền không dùng để phí à,
đây là đội trưởng đặc biệt phê cho anh, ai bảo vợ anh làm lính trinh sát đặc biệt chứ, sau này cả nhà quân nhân, giờ là lúc để thích hợp để chăm sóc vợ mà”.
Cố Lăng Vi nhíu mi, ngỡ ngàng nói: “Tư tưởng của Diệp liên đoàn
trưởng là ai đả thông vậy, thông tình đạt lý như thế không phải là phong cách anh đâu”.
Diệp Bành Đào kéo tay cô qua đặt giữa hai chân mình xoa xoa một hồi:
“Thông tình đạt lý hả, vậy em phải thưởng cho anh, cho anh thoải mái vài ngày đi”.
Cảm giác phía dưới anh có phản ứng, mặt Cố Lăng Vi đỏ lên, đột nhiên
khẽ cười sáng lạn, tay vuốt đến phía trong đùi anh, dùng hai ngón tay
nắm lấy phần nhô ra, dùng sức bóp chặt, cắn răng nói: “Cho anh thoải mái này”.
“A a…A….”.Diệp Bành Đào kêu thảm thiết một tiếng, nhìn thấy cửa bảo
vệ phía trước vội vàng im lặng, xe vừa tiến vào thiếu chút đụng phải
tường, anh ổn định tau lái, phanh trước cửa khu làm cho bảo vệ cũng giật nảy mình.
Diệp Bành Đào trừng mắt nhìn Cố Lăng Vi, bảo vệ vội mở cổng cho họ
vào, cô khẽ làm mặt quỷ, động tác lưu loát nhảy xuống xe trước, Diệp
Bành Đào cắn môi, không thèm sốt ruột xử lý em đâu, cầm hành lý rồi đi
vào nhà, hòa thượng cũng không chạy khỏi miếu.
Cố Lăng VI chống cửa thang máy cười đến phong tình vạn chúng còn
hướng đến Diệp Bành Đào ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh nhanh lên, DIệp
Bành Đào thấy dục hỏa mình ẩn nhẫn bao lâu lại sắp bùng lên rồi, bước
nhanh vào, cửa thang máy còn chưa khép lại đã ép Cố Lăng Vi về phía
tường, cúi đầu hôn xuống, lại bị cô đẩy ra, hai tay chống trên ngực anh, để một khoảng cách an toàn ở giữa.Mắt hướng lên phía trên, DIệp Bành
Đào nghiêng đầu nhìn một cái, là camera ở thang máy, thấp giọng mắng một tiếng, lúc này mới biết hóa ra cô bé này không cho anh làm chuyện xấu,
biết rõ ở đây có camera, cho nên vừa rồi mới cười câu dẫn người ta như
thế, Diệp Bành Đào nheo mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhóc
con giờ em vui vẻ đi, lát nữa em nhận đủ”.
Thang máy ding một tiếng mở ra, Diệp Bành Đào lưu loát mang hành lý
tiến vào phòng khách, nhanh gọn túm cô lôi vào, nâng lên đặt lên tủ
giày, tủ giày này thiết kế cũng rất cầu kì, mặt trên phủ tấm lông dày,
phía sau là tấm kính thủy tinh.
Diệp Bành Đào giống như dã thú nhịn đói mấy trăm năm, bàn tay đầy vết chai luồn vào tóc cô giữ chặt gáy, ngậm lấy đôi môi hồng nhạt, trằn
trọc cắn liếm, mở hàm răng xông vào lãnh địa mà bá đạo tuần tra, hoàn
toàn xâm nhập, giống như không muốn bỏ sót một ngóc ngách bí ẩn nào, bắt lấy tù binh không kịp chạy trốn, dây dưa không dứt, như muốn cắn nuốt
vào bụng
Mãi đến khi đối phương không còn chống cự nữa mới bắt đầu dịu dàng
hơn, dần dần lấu lại thế tiến công, triền miên truy đuổi chơi đùa, quần
áo từng thứ một rơi trên mặt đất, thân thể hai người dính sát vào nhau,
khó tách rời…
Phương diện này Cố Lăng Vi đến bây giờ vẫn là người thế yếu, dù có
bao nhiêu tuyệt chiêu hay khí lực thì đến lúc này cô cũng không dùng đến được, huống hồ Diệp Bành Đào thực sự là có thiên phú, kinh nghiệm lại
cực kì dày dặn, so với Cố Lăng Vi đúng là giáo sư và trẻ em mẫu giáo mà, cho nên Diệp Bành Đào tất nhiên luôn là người chiến thắng.
Diệp Bành Đào quyết định phải ăn đến tận xương, trừng phạt cô bé
không biết nghe lời này, anh nhìn hơn một tháng, trận ầm ĩ lần này cũng
là trước nay chưa từng có, trong lòng lại còn canh cánh tên Chu Tử Phong làm cho Diệp Bành Đào cực kì bất mãn, đợi mãi đến cơ hội này, tất nhiên không xử lý cô cho ra trò mới là lạ.
Diệp Bành Đào cắn mút từng chút một, dừng lại trên cổ duyên dáng của
cô, một đường đi xuống, dừng lại trên hai khối dâu tây, dùng phương pháp thân mật nhất mà âu yếm…
Ngọn đèn phòng ấm áp lan toản, da thịt Cố Lăng Vi nhãn nhụi ửng lên
màu hồng nhạt, giống như phủ một lớp sương mờ, xinh đẹp đến động lòng
người, thanh âm từ phiến môi không ngừng phát ra, là tra tấn nhưng lại
cực kì khoái hoạt, Diệp Bành Đào hiển nhiên là muốn từ từ ăn cô, sử dụng đủ loại biến hóa đa dạng, trừng phạt ngọt ngào, giằng co như một trận
chạy đau không điểm đích.
Cố Lăng Vi gần như không chịu nổi nữa, mà Diệp Bành Đào một chút ý
định buông tha cũng không có, càng lúc càng mạnh mẽ hơn, một lần nữa đè
lên người cô,….
Bên trong chiếc gương trên t