
ệm là người do Thiên an bài, Thủy quân Bắc Thần đều do hắn bí mật huấn luyện, phần lớn thuyền bè mà Thủy Vô Ngân phụ trách cũng vận
chuyển đến nơi hắn, hắn thật sự có tài.” Âu Dương Hiểu thấy Lâm Phong tò mò nhìn chằm chằm đầu kia, cười hướng nàng giải thích: “Lần này việc
Thiên Lục đổi chủ, Thiên vốn cũng không muốn gọi ta đến đây, nghĩ không
ra, Lôi Nhiên lại đến xem náo nhiệt này.”
Lâm Phong nghĩ, việc Thiên Lục đổi chủ không đơn giản là của Thiên
Lục Phường, nếu ở đây có thể vừa giải quyết vấn đề Thiên Lục, vừa một
lưới bắt gọn dư đảng của Tập Lan, sao lại không làm? Mặc dù xuất hành
cũng không phải chủ ý của Bắc Thần Thiên, nhưng có thể ra tay đem hoàn
thiện kế hoạch đến trình độ này, không muốn bội phục hắn cũng khó!
Lôi Nhiên đột nhiên xông ra, phá hỏng cả kế hoạch, khiến trong lòng
Lâm Phong cảnh giác, Bắc Thần Thiên không ngu gì để Lôi Nhiên tiến vào,
việc này tuyệt đối có ẩn tình!
Một loại cảm giác bị tính kế quanh quẩn trong lòng nàng, chắc chắn có người đưa Lôi Nhiên tiến vào! Bên người Bắc Thần Thiên có gian tế! Hơn
nữa gian tế này lại biết thân phận trước kia của Lam Phượng, vì tất cả
bằng chứng đều hướng trên người nàng!
Lâm Phong càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng âm thầm chôn vùi khoản suy tư trong tạm thời.
Trên sông, quân lính ước chừng năm vạn mà Tập Thái Thanh mang đến đã
trở thành cá nằm trong chậu, bên cạnh Âu Dương Hểu xuất hiện thêm vài vị tướng. Thủy quân cùng lục quân trước sau chạy tới, lúc này thật đúng là “tiền hậu giáp kích” rồi! Bất quá người bị tấn công không phải là Bắc
Thần Thiên, mà là Tập Lan.
Tiếng giết rung trời, trên sông cuồn cuộn sóng lớn, màu đỏ thẫm của máu đổ tràn đầy sông.
Chiến tranh là tàn khốc như thế!
Trong thành binh lính Tập Lan cũng bị đám người Bắc Thần Thiên xử lý
tương đối ổn thỏa. Chiến cục trên sông đã định, Âu Dương Hiểu và Hồng
Diệm đều chiếm giữ một bên đầu thuyền chia ra chỉ huy hai đường thủy
quân, thanh thế lớn, bắt dư đảng chỉ là vấn đề thời gian. Lâm Phong lặng yên rút lui về phía sau, mặc dù khí thế tràng diện chiến tranh sáng
chói nàng đã xem nhiều nhưng lại không có tâm tư. Việc giải quyết Tập
Thái Thanh không thành công, người đã trốn mất, nàng lặng lẽ hồi thành
về phòng chờ đợi tin tức.
Cảm giác tinh thần có chút mệt mỏi, nàng về phòng nghỉ ngơi, trong
đêm tối đột nhiên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Lâm Phong cảnh giác, sát khí dâng lên, mắt lạnh hé ra, cao giọng quát: “Người nào!”
“Lâm chủ tử! Là chúng ta! Chúng ta theo Âu Dương tướng quân đến đây,
điện hạ nói ngài không thoải mái nên cố ý phái chúng ta tới đây hầu hạ.” Cánh cửa mở ra, ba nữ tử như hoa như ngọc bước vào; đúng là Cẩm Y, Cẩm
Lan, Cẩm Tử tam tỷ muội! Bắc Thần Thiên lần này xuất hành, ba người cũng đến giúp vui.
Nghĩ lại, chứng tỏ tam nữ cũng không phải người bình thường, nếu không tại sao Bắc Thần Thiên đi đâu cũng đều mang theo người?
Lâm Phong thu sát ý, nhàn nhạt ngẩng đầu, thuận miệng hỏi: “Thần Thiên đâu?”
“Điện hạ thành công phá lui đại quân của Tập Lan, Âu Dương tướng quân bọn họ đang tổ chức ăn mừng, Lâm chủ tử hình như không thích náo nhiệt
nên điện hạ không gọi ngài đi. Bất quá lần này nghe nói Bắc Thần có một
kỳ nhân, chắc là một đại soái ca đây.” Tính tình hoa si của Cẩm Lan một
chút cũng không đổi, há mồm ngậm miệng đều là thiếu gia nhà ai lớn lên
trông tuấn lãng như nào.
Lâm Phong trong lòng buồn cười, biết Bắc Thần Thiên không mang thân phận của nàng công bố ra ngoài, giả vờ thờ ơ hỏi:
“Người đó có lợi hại như vậy không?”
“Đó là đương nhiên, người đó tại Bắc Thần cũng rất nổi danh rồi, hắn
gọi là Ám! Vốn là một kỳ nhân « lai vô ảnh, khứ vô tung» , rất nhiều
binh lính cũng đối với hắn bội phục. Nghe nói hắn có thể dẫn hỏa thiêu
sông, có thể chế tạo tiên cảnh, còn làm ra vũ khí phi thường cường đại,
được truyền tụng như thần!” Tiểu nha đầu kia tỏ vẻ mặt sùng bái.
Cẩm Tử vừa cười: “Không riêng thế, công chuyện ruộng nước, điền giang mấy tháng nay của Bắc Thần đều xuất phát từ ý tưởng của vị kỳ nhân kia, đáng tiếc chúng ta tới không đúng lúc, không gặp được hắn.”
“Sau này sẽ có cơ hội gặp.” Lâm Phong ngáp một cái, mạn bất kinh tâm nói.
Cẩm Ánh mắt Y lóe ra, nhìn Lâm Phong: ” Vậy, Lâm chủ tử đã thấy rồi?”
“Ân…” Lâm Phong đành phải ậm ừ cho qua, dù sao mỗi ngày nàng cũng thấy chính mình, đây không tính là nói láo chứ?
Cẩm Y lại nhỏ giọng hỏi: “Lâm chủ tử, lần này ngài theo điện hạ ra
ngoài,chắc diện kiến không ít cao nhân? Không bằng nói cho ba tỷ muội
chúng ta một chút, để cho chúng ta khai mở nhãn giới.”
Lâm Phong chớp mắt, cảm nhận một tia không đúng.
“Bây giờ?”
“Đúng.” Tam nữ gật đầu, càng làm cho Lâm Phong cảm thấy không tự nhiên.
Lúc nào nói chẳng được, sao lại là bây giờ? Chẳng lẽ các nàng không
biết tính tình mình? Không nói hai lời nàng đứng lên đi ra ngoài, Cẩm Y
rất nhanh mà ngăn cản trước cửa.
“Lâm chủ tử, điện hạ phân phó ngài không thể ra ngoài!”
Ánh mắt Lâm Phong toát ra ý cười lạnh, nói: “Không thể ra ngoài? Muốn giam lỏng ta?”
Trong nháy mắt tức giận dâng trào, này là gì? Ch