ãy dụa, lộ ra nụ cười lạnh: “Đừng. . . Đừng tưởng rằng
ngươi có thể đi. . . , nơi này, đã bị Tập Lan. . . bao vây, ngươi cũng
sẽ. . .” Nàng cố vận một hơi nhưng khí đã tuyệt, Lâm Phong lạnh lùng đem máu tươi trên chùy thủ lau đi, trong lòng thầm suy tư, nếu như Lam Nhu
nói là sự thật thì quả là nàng đang gặp nguy hiểm.
Lâm Phong suy nghĩ một chút, quyết định hành sự tùy theo hoàn cảnh,
bất kể vùng phụ cận nhiều nguy hiểm, lập tức nhảy khỏi xe gấm.
Lâm Phong thấy một trận lạnh lẽo truyền vào óc! Thật nguy hiểm, may
mà không bị phát hiện, Lâm Phong cảm thấy mồ hôi lạnh từ trên trán chảy
xuống.
Nguy hiểm! Nguy hiểm!
Trực giác trong nhiều năm lăn lộn nguy hiểm nói cho Lâm Phong biết có sự không ổn, nàng không nghĩ tới nhanh như vậy, người của Bắc Thần
Thiên vừa rời đi không tới hai canh giờ, quân Tập Lan đã tới rồi!
Lâm Phong vội vận chân khí, thanh loan đao cùng trường kiếm trên
không trung giao nhau mãnh liệt, nàng bị đụng phải lảo đảo lui lại mấy
bước, mặc dù mấy ngày nay nàng trăm phương ngàn kế làm quen với thân thể xa lạ này, nhưng là nắm giữ thứ chẳng bao giờ tiếp xúc qua, nói hợp lại đâu có dễ dàng? Nàng thông minh, nhưng võ thuật rất tinh diệu sâu xa,
không thể tùy tùy tiện tiện là có thể tự thông hiểu được.
Lâm Phong hiện tại nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng điều phối sử dụng chân khí ngăn cản, về phần cái gì kiếm khí, cái gì chưởng lực nàng cũng không hiểu được.
Thân thế của Lam Phượng thật là khiến người hoài nghi, nàng mấy ngày
nay cơ hồ có thể khẳng định, Lam Phượng chẳng những biết võ, hơn nữa còn là một cao thủ tương đối lợi hại. Bên trong thân thể của nàng ta có nội lực khá cao, không phải là chuyện đùa, nàng hôm đó hơi có hoảng thần,
vào thời điểm uống nước nội lực tự dưng phát ra tập trung trên tay, chỉ
là một cái đụng nhẹ, chén sứ đã trở thành một bãi phấn vụn. . .
Thấy rõ người, là một nam tử tướng mạo đường hoàng, anh khí bức
người, một thân áo tơ gấm rèn, tuổi tầm hai mươi đến ba mươi, trong tay
bảo kiếm sắc bén lóng lánh, nhất định không phải là phàm phẩm. Lâm Phong nhìn trên tay mình là binh khí ngắn nhỏ đã có vết nứt vỡ, chém thêm nữa chỉ sợ là sẽ hỏng.
Nam nhân này thân thủ mặc dù không tệ, nhưng rõ ràng không phải cùng
một loại người với Bắc Thần Thiên cùng Lôi Nhiên, hắn ngơ ngẩn bởi dung
mạo khuynh thành của Lam Phượng, Lâm Phong trong lòng kêu to cơ hội tốt
đây, liền vội vàng bỏ trốn mất dạng, nhanh chóng trốn vào một phủ đệ to
lớn. Long xa (xe vua đi) dừng lại ở trước một mảnh viện, trong là các
đình viện hợp với nhau, nếu tiến vào bên trong chỉ sợ người ở đó cũng sẽ choáng váng.
Lúc này vì chạy trối chết, Lâm Phong không kịp nghĩ nhiều như vậy,
liền nhảy vào trong sân, đi xuyên qua nhiều gian phòng, cũng không biết
mình đến địa phương nào nữa, người nam nhân kia bởi vì đình viện quá
nhiều khó tìm được người nên không có đuổi theo, lúc này nàng mới thở
phào một cái.
Gần như ngay lập tức, nàng liền phát hiện ra có vấn đề, chung quanh
đây phòng ốc cơ hồ đều giống nhau như đúc, nàng cũng không phải là người cổ đại, sao phân biệt được nơi nào? Ở loại địa phương này mà lạc đường, tuyệt đối là trí mạng!
Một thân trang phục như vậy nếu như bị người ta phát hiện, thân phận
căn bản là ẩn giấu không được, nàng có một trăm cái mồm cũng không thể
không thừa nhận nàng là Lam Phượng, không thể nói mình là một du hồn,
đột nhiên xuyên qua đến thân thể của người khác đi? Cái loại chuyện ma
quỷ này, tin rằng không phải là không có mà là của những người thần kinh có vấn đề mới tin!
Việc cấp bách bây giờ là đổi trang phục khác, không thể để cho người khác dễ dàng nhận ra mình.
Nhanh chóng nấp vào bóng tối, Lâm Phong che giấu hơi thở của mình,
một mặt tìm kiếm đường đi, mặt khác tìm kiếm xem có địa phương nào có
tiếng người.
Rốt cục sau nửa canh giờ, nàng phát hiện một đại đình viện, so với
những tiểu viện nàng mới đi qua thì tráng lệ hơn nhiều lắm, đình viện
bốn bên đại trụ mạ vàng, trên có khắc Phượng Hoàng, mái nhà còn có chữ
lớn: “Thanh Điểu Các”. Sảnh thiết kế cũng rất có khí thế, Lâm Phong
đoán định trong này là nơi ở của người có địa vị, bên trong các tiếng
cười mơ hồ, có người, hơn nữa còn là nữ nhân.
Tung mình leo lên đại trụ, nàng mặc dù không có võ công quá cao thâm, nhưng chỉ cần giữ vững, dụng nội lực vận đến dưới chân, nhảy được cao
chút ít thì không thành vấn đề, nguyên lai đây chính là cái gọi là khinh công a…
Bên trong sảnh chỉ có ba bốn nha đầu và một tiểu cô nương xinh xắn y
phục hoa lệ, tầm tuổi mười ba mười bốn tuổi, bên cạnh nàng các nha đầu
cũng sáng sủa, ngày thường cũng là xinh đẹp.
Lâm Phong cẩn thận xác định hạ xuống, chung quanh cũng không có
người, mấy nha đầu bên cạnh tựa hồ cũng không có vũ khí, thị vệ có lẽ đã bị điều đi đuổi giết đám người của Bắc Thần Thiên. Nơi này đến gần bên
trong viện rồi, không có ai dẫn đường nói vậy không vào được, coi là
nàng vận khí tốt mới có thể lục lọi tới nơi đây.
Sự tình đã rõ, nàng ổn định lại tâm tư, âm thầm cười nói, các ngươi
cũng chớ có trách ta, ai bảo ta Lâm Phon