
uống một chiếc ghế, lập tức mở miệng,“Có thể cởi quần áo ra rồi.”
Hồng Tụ nghe vậy, vội
liếc nhìn hắn, khóe mắt thoáng nhìn đôi nam nữ kia thật sự bắt đầu cởi áo sam,
nam lộ ra một thân hình cơ bắp, mà nữ trút đi nhu sam, liền mơ hồ thấy được
cảnh xuân trước ngực, nàng vội vàng đứng dậy che khuất đôi mắt của chủ tử, hô
lớn,“Mặc vào đi, mặc vào đi!”
Đôi nam nữ kia thấy
khó hiểu nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải nghe ai.
“Tụ nhi, muốn bọn họ
mặc vào thì làm sao vẽ đây?” Doãn Tử Liên cong khóe môi mỉm cười.
Nàng liếm liếm đôi
môi khô khốc, dán sát vào tay hắn nhỏ giọng hỏi:“Gia, rốt cuộc chúng ta phải vẽ
cái gì?”
“Xuân cung đồ.” Hắn
lạnh giọng nói.
“Ta biết là xuân cung
đồ! Nhưng...” Nàng buồn bực giậm chân.“Rốt cuộc xuân cung đồ là vẽ cái gì?!”
Thật là, đến lúc nào
rồi mà còn muốn đùa nàng? Nàng không biết phải đưa mắt nhìn nơi nào đây!
“Xuân cung đồ là
tranh vẽ cảnh nam nữ ái ân.” Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng đang che mắt hắn
xuống, cười đến giả dối.
Hồng Tụ ngây người.“...
Nam nữ ái ân?” Cùng một loại với tranh mà nàng mới nghĩ đến sao?
“Bình thường khi
thiên kim nhà giàu đi lấy chồng, trong hộp đồ cưới đều có một cuốn xuân cung đồ
tinh xảo, để cho các thiên kim biết đêm động phòng hoa chúc sẽ phát sinh chuyện
gì.” Hắn vừa kể vừa giải thích,“Tuy rằng có nhiều tên, nhưng nội dung chính là
các loại động tác nam nữ ái ân, cho nên cũng có rất nhiều nam tử mua một quyển về
nhà để nghiên cứu thuật trong phòng, về phần mười hai bức họa này, ta đã quyết
định chọn tư thế nào để vẽ, nàng chỉ cần phụ trách vẽ là được.”
Hắn nói đến đạo lý rõ
ràng, Hồng Tụ lại nghe đến choáng váng, tim đập dồn dập.
Vì sao nàng, một cô
gái chưa chồng phải vẽ loại tranh này? Quan trọng nhất là
“Nghe gia nói như
vậy, tựa hồ rất tâm đắc với thuật trong phòng?” Mười hai tư thế? Đó rốt cuộc là
thứ quỷ gì? Vì sao hắn có thể nói đến mặt không hồng, thở không gấp, tựa như
chỉ đang đơn giản nói chuyện sương rơi, trời đông giá rét với nàng vậy?!
“Có chút.”
“Nhưng ta chưa từng
thấy gia thân cận với vị cô nương nào, vẫn là nói” Nàng đột nhiên nghĩ đến hoa
nương trong Túy Nguyệt Lâu nhiều như mây, lại là sản nghiệp của Doãn phủ, chỉ
cần hắn động tâm...
“Nàng để ý?”
Hồng Tụ ngây ngốc
nhìn hắn.“Gia, nếu người thật sự muốn thành thân với ta... Sau này còn có thể
nạp thiếp không?”
Doãn Tử Liên nhướng
mày,“Trừ khi nàng đồng ý.” Dứt lời, hắn cười đến trong mắt tràn ngập ý cười.
Cho đến bây giờ nàng
còn chưa hiểu thuật trong phòng, xuân cung đồ, nhưng mà nàng biết sau khi thành
thân thì sẽ ấp ấp ôm ôm lại khanh khanh ta ta, bởi vì nàng từng vài lần thấy
tam thiếu gia và Đan Hòa ôm hôn nhau ở trong phủ, nghĩ đến nếu sau khi thành
thân, giữa giường của bọn họ còn chen thêm một người... Nàng thà rằng không lấy
chồng!
Ánh mắt tà mị biếng
nhác lộ lên ý cười, hắn ôm nàng vào trong lòng.“Cuộc đời ta chỉ cần có mình
nàng là đủ rồi, sao lại muốn có thêm người khác?”
“Là người nói đó!”
Nàng tỏ rõ sự kiện quyết.
“Trời đất soi xét, bọn
họ làm chứng.” Hắn chỉ về hướng đôi nam nữ kia.
Hồng Tụ thoáng nhìn
qua, lại thấy nhức đầu, che mặt.“Gia, có thể bảo bọn họ đừng thoát y phục
không?”
“Không thoát y phục
thì khó mà làm việc.”
Cả mặt nàng đều hồng
lên.“... Chẳng lẽ muốn thoát sạch sẽ?”
“Như vậy là tốt
nhất.” Hắn nhỏ giọng nói bên tai nàng:“Nam nữ ở chung trong một phòng, khi đóng
cửa lại thì có thể lộ trần nhìn nhau, chia xẻ nhiệt độ cơ thể, đó là chuyện rất
thú vị.”
“Nhưng, nhưng như vậy
ta không có cách nào vẽ cả!” Nàng khó khăn thấp giọng nói.
Cho đến giờ, nàng vẫn
còn nhớ rõ mười năm trước nàng có bao nhiêu sao hoảng sợ khi thấy thân thể trần
truồng của hắn, nay muốn nàng lại nhìn nam nhân khác... Nàng không có cách nào,
thật sự làm không được!
“Vậy...” Doãn Tử Liên
thấy không nên tiếp tục đùa giỡn nữa, chỉ vào nam nhân kia, ra lệnh,“Ngươi
khoát áo vào đi.”
“Vâng.”
“Như vậy được chưa?”
Hồng Tụ vụng trộm
dùng khóe mắt liếc nhìn, âm thầm thở ra, nhưng mà khi nghiêng đầu qua, đã thấy
nàng kia còn lộ ngực nằm trên giường, bộ ngực sữa cơ hồ rất sống động
“Nàng ta cũng phải
mặc quần áo vào.”
“Lại mặc vào nữa, sẽ
không có hứng thú nữa.”
“Hứng thú cái gì? Ta
nói mặc thì mặc!” Hồng Tụ căm tức trách cứ,“Không được nhìn nàng ta!”
Đột nhiên Doãn Tử
Liên bật cười vài tiếng, vừa lòng, lay động ngón tay thon dài, nữ tử lập tức
khoát áo vào.
Sau đó, hắn bắt đầu
chỉ huy,“Để cho nàng ta nằm xuống, kéo cao váy của nàng ta lên, ngươi đặt mình
vào giữa hai chân nàng, nhưng thân thể đừng áp lên người nàng.”
Nam nhân trên giường
nghe vậy, lập tức làm theo, mắt thấy làn váy đã kéo cao đến lộ ra đôi chân thon
dài của nữ tử, Hồng Tụ nhịn không được thét chói tai.
“Dừng tay lại cho
ta!”
Nam tử ngừng lại, vẻ
mặt khó xử nhìn Doãn Tử Liên.
“Lại làm sao nữa?”
“Cái này, cái này...
Đây là đang làm gì vậy?!” Hai tay nàng che mặt, căn bản không dám nhìn.
“Đây là cơ bản nhất.”
“Cơ bản?!” Nàng hét
to lên.
“Quả thật là làm khó
nàng, vốn là ta nên vẽ, đáng tiếc tay của t