
ây Lương vì sợ anh lo lắng. Sau đó, cô cầm theo tờ kết quả, lững thững đi về như người mất hồn, giữa đường lại bị một kẻ đột ngột bịt miệng lôi vào con hẻm nhỏ…
Cố Tây Lương đột nhiên nắm lấy tay Hà Diệc Thư, ngăn cô tiếp tục kể.
Trời vẫn mưa rả rích. Cơ thể Hà Diệc Thư run rẩy mỗi lúc một nhiều, cô nỗ lực miêu tả lại cảnh tượng ngày ấy, cho dù vẫn còn xấu hổ, vẫn còn khó khăn mở miệng.
“Sau đó, em bỏ chạy trong bộ quầ áo đã tơi tả, vô tình gặp được anh Cố Nhậm. Em không dám tiết lộ chuyện này với anh, sợ anh biết sẽ đau lòng, sẽ phát điên lên. Vì thế, em tình nguyện nuốt vào trong lòng. Em làm sao có thể tha thứ cho việc bản thân không còn toàn vẹn, không còn sạch sẽ để tiếp tục ở lại bên cạnh anh?”
Cố Tây Lương siết chặt tay Hà Diệc Thư, gian nan mở miệng: “Nếu em đủ tin tưởng anh, nếu em hiểu rõ tình cảm của anh đối với em, em sẽ biết anh tuyệt đối không chú ý tới chuyện này”.
Nghe vậy, trong lòng Hà Diệc Thư chấn động. Dường như không còn đếm xỉa đến điều gì, cô quay người vòng hai tay ôm lấy cổ anh, ôm lấy giọng nói run rẩy của anh.
“Vậy hiện tại thì sao? Chúng ta còn có thể không? Nếu không gặp lại anh, em sẽ cảm thấy cái chết không hề đáng sợ, nhưng Tây Lương, hiện giờ em không còn dũng khí để làm phẫu thuật nữa, em rất sợ, sợ đột nhiên chết đi! Anh không ở bên cạnh em, em sợ tất cả mọi thứ!”
Vòng tay của Hà Diệc Thư không quá chặt. Không như Nguyễn Ân, mặc kệ anh có muốn hay không, một khi Nguyễn Ân đã ôm thì sống chết chẳng chịu buông. Thế nhưng, lúc này Cố Tây Lương lại càng cảm thấy không dễ gì mà đẩy Hà Diệc Thư ra. Anh không nỡ. Cô vô tội, tất cả những đau đớn mà cô gặp phải đều do anh mà ra.
Thương xót? Hổ thẹn? Hay yêu? Đã không thể phân định rạch ròi nữa rồi.
Cuối cùng, bàn tay anh vẫn như nhiều năm về trước, thong thả ôm lấy bờ vai Hà Diệc Thư, giọng nói trầm ấm vang lên.
“Có anh ở đây.”
Hà Diệc Thư lúc này mới an tâm ôm chặt đối phương.
Không hiểu sao, Cố Tây Lương chợt thấy lạnh lẽo. Có lẽ, do trời mưa quá lâu, khiến lòng người tê tái.
Nguyễn Ân giống như một pho tượng đá.
Đôi chân đứng im không nhúc nhích, ánh mắt khăng khăng nhìn về hướng Cố Tây Lương bỏ đi. Có lẽ cô cũng sắp trở thành Hòn Vọng Phu.
Cô tin vào duyên phận, nhưng không tin số mệnh. Cô không tin Cố Tây Lương chỉ là một vệt khói tươi đẹp trong cuộc đời mình, ngắn ngủi qua đi không vết tích. Đây cũng là lỗi của cô, đáng ra không nên giấu anh bí mật này. Thế nhưng, muốn bảo vệ người mình yêu thương, muốn tránh cho anh chịu tổn thương, muốn bảo vệ tình cảm của anh và cuộc hôn nhân này, chẳng lẽ là sai ư?
Trời bắt đầu mưa phùn, thỉnh thoảng có những chiếc xe lướt qua trước mặt, ánh đèn chói đến mức Nguyễn Ân phải nhắm tịt mắt lại, chói đến mức nước mắt cô phải trào ra. Cô vẫn mím môi gắng gượng chịu đựng.
Cô muốn chờ anh trở về.
Muốn chính miệng nói một câu xin lỗi.
Muốn hỏi: anh có thể tha thứ cho em hay không? Có thể không?
Sau cuộc điện thoại của Cố Tây Lương, Cố Nhậm do dự một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Nguyễn Ân. Một lần, thêm một lần, không ai nghe. Gọi vào máy bàn cũng không có người nhấc máy. Cố Nhậm bắt đầu lo lắng, anh lái xe tới nhà Nguyễn Ân, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng không còn vững vàng của cô. Ngoài một chiếc áo ngủ ngắn tay mỏng manh, không có bất cứ thứ gì để giữ ấm cơ thể.
Cố Nhậm ra khỏi xe, không nói gì, chỉ lẳng lặng kéo cô vào trong nhà, nhưng cũng nhận lại sự cự tuyệt lẳng lặng của cô.
Anh quay đầu lại: “Anh chờ cùng em.”
Hai người đứng dưới cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt. Cô đang chờ đợi một người, còn anh lại đang chờ đợi cô.
Cố Nhậm xoay người lại tựa lưng vào xe, rút chiếc bật lửa trong ví ra châm điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, nhưng một hạt mưa thình lình rơi trúng, lửa tắt. Anh bực bội búng điếu thuốc. Đây là hành động ngu ngốc nhất trước giờ của anh, cảm thấy bản thân vô cùng thiếu lý lẽ. Nhưng lúc này anh buộc phải thừa nhận, mình chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng trước sự cố chấp đến tận xương tủy của Nguyễn Ân.
Anh sải bước đến chỗ cô, cưỡng chế lôi cô vào trong nhà.
Nguyễn Ân bị sức lực đàn ông kéo mạnh về sau, bỗng dưng ý thức được điều gì, cô cố gắng vùng vẫy, rồi đẩy bờ vai đối phương ra.
“Anh đi đi! Tây Lương không thích em ở gần anh.”
Núi đao biển lửa chốn thương trường, Cố Nhậm đều không sợ, mưa bom bão đạn trong cuộc sống, anh cũng có thể chịu được, nhưng khi nghe những lời trách móc đầy oán hận của Nguyễn Ân, anh đột nhiên cảm thấy trái tim đau đến nhức nhối. Anh cảm nhận rõ ràng bản thân lúc này hoàn toàn trái ngược với chính mình trước kia. Hóa ra, cảm giác đau đớn là vậy ư?
Lời lẽ của Cố Nhậm bỗng chốc trở nên sắc bén: “Nguyễn Ân, em có biết hiện giờ em đang tự lừa dối mình không? Em nhắm mắt, bịt tai, em tưởng có thể sống mãi trong cái ảo giác mình tự vẽ ra này được sao? Thực ra trong lòng em hiểu rõ nhất, cho dù cậu ta luyến tiếc em, nhưng tuyệt đối không bằng một nửa sự luyến tiếc mà cậu ta dành cho Hà Diệc Thư”.
…
“Trò chơi này, ngay từ đầu em đã ở trong thế yếu, thế nên em có làm tốt đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không thể thỏa mãn được cậu ta. Bởi