
thánh trong tiểu thuyết. Thế nên, tác thành cho chị, hay cho hai người, đều không phải nhiệm vụ của tôi.”
Sắc mặt vốn trắng bệch của Hà Diệc Thư càng thêm nhợt nhạt, một cơn kích động trỗi dậy, cô ta đẩy Nguyễn Ân ra, cầm một mảnh thủy tinh trên đất đặt lên cổ tay mình.
“Không có ai yêu anh ấy hơn tôi! Tôi còn có thể chết vì anh ấy! Cô dám không?”
Nguyễn Ân kinh hãi, nhưng không dám rút dây động rừng, đành từng bước dụ Hà Diệc Thư buông mảnh thủy tinh xuống.
“Cái này gọi là yêu ư? Nếu…nếu như anh ấy vẫn yêu chị…” Nguyễn Ân ngừng lại một lúc, đôi mắt mơ hồ lóe lên tia sáng, tập trung rất nhiều dũng khí mới có thể nói tiếp: “Nếu anh ấy vẫn yêu chị, hành động này của chị nào có khác gì năm xưa không một tiếng bỏ anh ấy mà đi? Đúng, tôi không dám nghĩ tới chuyện yêu một người mà phải chết vì anh ấy, nhưng vậy thì chứng tỏ được điều gì chứ? Nếu chị thật sự dám chết vì anh ấy thì càng nên dũng cảm sống tiếp vì anh ấy mới đúng! Thứ anh ấy cần là chị, chứ không phải một thi thể lạnh băng!”
Hà Diệc Thư sững người, không ngờ nhìn qua Nguyễn Ân có vẻ dễ nghe lời nhưng lại cứng rắn đến thế. Cô cũng có những thứ mà bản thân yêu, cần và muốn nắm giữ. Về điểm này, cả Cố Tây Lương và Cố Nhậm đều đã được lĩnh giáo, thậm chí còn hoàn toàn bị khuất phục. Tại khoảnh khắc đó, bản thân có cảm giác bị xuyên thấu, chuyện gì cũng không hiểu, càng không thể khiến cô bị tổn thương.
“Có lẽ về nhiều điểm tôi không thể sánh với chị, nhưng nhất định có một thứ chị thua tôi. Chị biết là gì không? Là lòng tin đối với Cố Tây Lương. Chị không tin tưởng anh ấy, nên sau khi xảy ra những sự việc đau lòng, chị đã lựa chọn ra đi trong buồn bã, khiến cả hai người đều khổ sở. Chị không tin tưởng anh ấy, nên mới muốn dùng cái chết để giải quyết vấn đề. Chị dựa vào đâu mà nói yêu anh ấy? Sự thật là chị yêu anh ấy, hay là đang ích kỷ muốn trói chặt anh ấy?”
Bị Nguyễn Ân nói trắng ra nỗi lòng, Hà Diệc Thư kịch liệt lắc đầu.
“Không, không, tôi yêu anh ấy!”
Vì quá kích động mà nhịp thở của Hà Diệc Thư bắt đầu bất ổn. Nguyễn Ân vội vàng chạy lại đỡ cô ta, nhưng tay vừa mới đưa ra đã bị người khác gạt đi, cô ngã sụp xuống sàn nhà, thủy tinh cắm vào tay. Nhưng nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Tây Lương dành cho Hà Diệc Thư, cô lại chẳng có chút cảm giác đau đớn nào do những vết thương ngoài da kia mang lại.
Có một sự dịu dàng chỉ dành cho một người duy nhất. Và có một sự đau đớn cũng chỉ dành cho một người duy nhất.
Nhìn theo Cố Tây Lương bế Hà Diệc Thư ra khỏi nhà, nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, lòng Nguyễn Ân chợt run lên, cô rất muốn nhắm mắt lại. Coi như lời Cố Nhậm nói rất đúng, cô chỉ đang tự lừa dối bản thân. Nhưng sao không thể tự lừa dối đây? Vì cô hèn mọn, ngay từ đầu đã hèn mọn, trao trọn vẹn tình yêu cho đối phương, còn tất cả những gì anh dành cho cô chỉ là sự thiệt thòi.
Chuông cửa lại reo, người đến là Hòa Tuyết. Nguyễn Ân chỉ hé ra khuôn mặt, không dám để Hòa Tuyết nhìn thấy bàn tay chảy máu của mình.
“Sao thế? Trông mặt mũi cậu tái nhợt, ốm à?”
“Không, đang xem một bộ phim cảm động quá!”
Hòa Tuyết bật cười chê bai: “Rõ ràng đã lấy chồng rồi mà sao vẫn như trẻ con thế không biết!”.
Nguyễn Ân im lặng không nói, Hòa Tuyết vẫn cảm nhận được có cái gì đó không bình thường, cô làm bộ muốn vào nhà: “Phim gì đấy? Gần như tớ cũng đang nhàn rỗi quá”.
Nguyễn Ân nhất quyết không cho Hòa Tuyết vào: “Vừa hết rồi!”
Hòa Tuyết càng thấy kỳ lạ: “Hết rồi thì không được xem lại à? Tớ chạy ngược chạy xuôi mua vé hộ cậu mà không được ngụm nước nào hả?”
Nguyễn Ân luống cuống, vô tình trông thấy bên đường có chiếc xe thể thao, đoán chừng là Hàn Duệ, cô vội kiếm cớ: “Đâu có, tớ sợ ai đó chờ cậu lâu quá thôi!”.
Hòa Tuyết lắp ba lắp bắp, lơ đễnh ngoảnh mặt lại, rồi chậm chạp gật đầu.
“Vậy tới đi trước nhé, vé đây, phim mới toanh, nghe nói là siêu cảm động. Đêm nay đừng có khóc hết nước mắt đấy!”
Khóc hết nước mắt, có lẽ sắp rồi.
Nhận thấy nếu tiếp tục nói chuyện thì sẽ không thể khống chế được bản thân nữa, Nguyễn Ân gượng gạo giơ cánh tay không bị thương lên cầm lấy vé phim.
“Cảm ơn nhé!”
Sau đó, cô nhanh chóng đóng cửa lại.
Hòa Tuyết giật nảy mình, sững sờ hồi lâu mới chậm chạp đi ra cổng. Hàn Duệ mở cửa xe giúp cô, thấy cô ngơ ngác liền bất giác hỏi: “Sao thế? Cô ấy không thích à?”
“Nói là không thích thì em còn yên tâm. Đằng này không biết đã xảy ra chuyện gì, cứ là lạ làm sao ấy!”
Hàn Duệ không nói nữa, anh không hứng thú nghe mấy chuyện tâm sự của phụ nữ. Thật lòng mà nói, suy đoán tâm trạng của các nàng lắm khi còn hại não hơn cả bàn chuyện làm ăn. Hòa Tuyết ngồi ở ghế phụ lái, vẫn chìm đắm trong rất nhiều băn khoăn, đến khi không thể nghĩ ra được điều gì mới lắc đầu không tiếp tục nghĩ nữa. Lấy lại tinh thần, cô quay sang hỏi Hàn Duệ còn đang bất động: “Ơ sao chưa đi?”.
Hàn Duệ thở dài, nghiêng người sang thắt dây an toàn giúp Hòa Tuyết, sau đó mới khởi động xe. Lúc nào cũng vậy, dù đã nhắc nhở rất nhiều lần nhưng cô luôn quên thắt dây an toàn.
Hòa Tuyết định thần lại, đắc ý nhìn đối phương đang chăm chú lái xe: “Anh sợ em chết đến thế