XtGem Forum catalog
Giá Lại Có Một Người Như Em

Giá Lại Có Một Người Như Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323702

Bình chọn: 8.00/10/370 lượt.

ng lên. Sau khi định thần lại, cô lập tức đuổi theo, nhưng dưới nhà chỉ còn lại ánh đèn xe xa xôi chậm rãi tiêu tan.

Có lẽ, anh đi rồi, em sẽ không thể có được anh lần nữa.

Hà Diệc Thư một mình rời khỏi bệnh viện. Lúc sáng, cô vô tình nghe được chủ nhiệm khoa tim mạch gọi điện nói với Cố Tây Lương về bệnh tình của cô.

“Anh Cố, tình trạng sức khỏe của cô Hà khá đặc biệt, căn cứ vào bệnh án mà anh cung cấp, cô ấy đã từng làm phẫu thuật vài lần, lần nào cũng xuất hiện biến chứng. Phân tích từ phim chụp lồng ngực có thể thấy, nguyên nhân hôn mê có liên quan tới những điều kia. Để tránh những hiện tượng khác thường làm ảnh hưởng tới chức năng tin, biện pháp tốt nhất là cấy ghép tim, có điều, xác suất thành công vô cùng thấp.”

Trên đường lái xe tới bệnh viện, Cố Tây Lương lại nhận được điện thoại của y tá riêng, thông báo Hà Diệc Thư mất tích. Anh vội vàng quay đầu xe đến căn hộ của Hà Diệc Thư. Ấn chuông rất lâu mà không có hồi âm, anh gọi điện hỏi Cố Nhậm, anh ta cũng nói không gặp cô ở bệnh viện. Cố Nhậm đang định cúp máy thì Cố Tây Lương gọi giật lại.

“Còn có việc nữa”.

“Nói đi!”

“Bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Khựng lại một lúc, Cố Nhậm mới lên tiếng: “Có những việc, em nên hỏi người trong cuộc thì tốt hơn.” Sau đó là một chuỗi dài tút tút.

Câu trả lời ấy khác nào ngầm thừa nhận? Cố Tây Lương quá mức khiếp sợ. Anh không dám tin đây là sự thật, càng không muốn tin. Điều anh không thể tin được nhất chính là Nguyễn Ân lừa dối anh. Cô xưa nay không biết nói dối, đối xử với ai cũng đều thật lòng, lương thiện, bất cứ khi nào viện cớ thì chỉ vài phút sau là để lộ chân tướng, vậy mà lần này cô đã giấu giếm anh lâu như vậy! Cố Tây Lương lại nghĩ đến Hà Diệc Thư, đã muộn thế này, cô ấy có thể đi đâu?

Trời bắt đầu mưa phùn. Hà Diệc Thư đang ngồi trên thảm cỏ nhựa của đường chạy trong trường học, vội vàng chạy vào tầng trệt của dãy phòng học trú mưa. Dừng chân, cô vỗ ngực thở hổn hển, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt liền bị thu hút.

Đó là một bể phun nước hình bầu dục, đã hết giờ tự học buổi tối, người ta đã tắt đèn trong bể, chỉ còn lại những giọt mưa gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.

Nếu Hà Diệc Thư nhớ không nhầm, ở đây từng có một bồn hoa, ở đây, cô và Cố Tây Lương từng có cuộc đối thoại đầu tiên.

Nhân tài khoa Nghệ thuật.

Cậu cũng không kém.

Ánh mắt long lanh, hoa tình nở rộ.

Nếu như…nếu như không mắc phải căn bệnh này, nếu như không xảy ra cái chuyện không dám hồi tưởng kia, sao cô nỡ rời bỏ Cố Tây Lương đây?

Đã ngần ấy năm, nhưng cơn ác mộng kia vẫn luôn lặp đi lặp lại, trong mộng là hình ảnh bản thân từ giãy giụa cầu cứu đến tuyệt vọng, nhìn ánh đèn đường từ đỏ thắm đến lu mờ…

Hà Diệc Thư rơi vào hồi ức đáng sợ, không thể tự thoát ra. Cô bất giác rùng mình, mưa rơi dần nặng hạt, một bóng người xông vào tầm mắt.

Cố Tây Lương đang cầm ô, ánh mắt dừng trên người Hà Diệc Thư. Quả nhiên là cô ấy ở đây!

Đáy lòng anh vô cớ dâng trào một nỗi cay đắng không thể diễn tả. Tới gần, rồi tới gần hơn, mãi đến khi bóng dáng kia rõ ràng hiện lên giữa màn đêm, anh mới chịu mở miệng, câu đầu tiên chính là: “Hà Diệc Thư, đừng coi anh là một kẻ ngốc!”

Vết thương bị chôn vùi trong ký ức lại lộ ra, trực tiếp đập tan tất cả mọi thứ.

Nên hình dung thế nào về Cố Tây Lương năm đó? Cao ngạo hay khinh người? Có lẽ là cả hai.

Tình yêu sâu đậm của hai người nổi danh khắp trường, danh hiệu nhân tài của anh cũng vang bốn hướng. Rõ ràng gia đình có điều kiện rất tốt nhưng nội tâm lại cố chấp cướp đoạt, chẳng cần tốn quá nhiều công sức cũng có thể giành được suất học bổng cao nhất, những sinh viên thật sự cần tới khoản tiền đó vì thế mà sinh lòng thù hận với anh, chẳng hạn như Lưu Lâm – anh chàng nhà nghèo liên tục xếp thứ hai.

Trường đại học T cứ ba năm một lần tổ chức thi đấu, quán quân sẽ nhận được số tiền thưởng là một trăm ngàn Đài tệ, đối với những người có hoàn cảnh gia đình bình thường mà nói thì đây là một khoản tiền xa xỉ. Vì thế, Lưu Lâm dốc hết tâm huyết chuẩn bị ba tháng trời, nhưng cuối cùng vẫn kém 0,5 điểm, đành chấp nhận đứng thứ hai, anh ta thầm oán hận ông trời bất công. Bị nỗi căm phẫn che mắt, Lưu Lâm không thể khách quan phân tích được khuyết điểm của mình, càng không thể nhìn ra sự xuất sắc của đối thủ, anh ta cho rằng nhà họ Cố đã cậy thế mà tác động vào kết quả cuộc thi. Cơn kích động qua đi, Lưu Lâm tìm đến thầy cô và các thành viên trong tổ trọng tài cãi lý, nhưng lại bị phản bác đến á khẩu.

“Tố chất tâm lý của một người quyết định tới sự thành bại trong cuộc đời anh ta. Em có cách hành xử ấu trĩ như thế, vốn đã chứng tỏ em không thể làm được chuyện gì to tát.”

Lưu Lâm nén nỗi uất hận đang chực bùng nổ, ánh mắt quét về phía Cố Tây Lương vừa đến lĩnh thưởng, Hà Diệc Thư đang bám lấy cánh tay anh, nói cười tíu tít.

Trai tài gái sắc?

“Tao muốn xem xem rốt cuộc thì người con gái của Cố Tây Lương mày có mùi vị như thế nào!”

Ngày ấy, số kiếp đã định sẵn là ngày mà cả đời này Hà Diệc Thư không thể nào quên. Cảm thấy trong người không khỏe, cô lén lút một mình đến bệnh viện khám, không nói với Cố T