
iãy dụa, cuối cùng vẫn là đem áo khoác của mình đắp lên người Lạc Thiếu
Thừa.
Mùa đông đêm đen đặc biệt chào buổi sáng…
“Lạc Thiếu Thừa, đứng lên! Lão nương vừa đói vừa lạnh không muốn tiếp tục ở
đây cùng anh nổi điên chịu tội!” Đợi Lê Duyệt tỉnh dậy phát hiện Lạc
Thiếu Thừa vẫn ngủ say rốt cuộc nổi điên, vén lên áo khoác đang đắp trên người Lạc Thiếu, rồi rút chân ra.
Mất gối đầu Lạc Thiếu
Thừa bị té xuống đất, mắt mơ hồ mở ra, chớp chớp, ngẩng đầu nhìn Lê
Duyệt đang trợn mắt. Vừa mới tỉnh dậy lười biếng ngáp một cái, ngồi dậy. “Tiểu Duyệt?...Sao trời tối vậy?Mấy giờ rồi?” Sau đó nhìn thấy áo khoát rớt bên cạnh trong lòng không khỏi vui mừng.
Khác với Lạc
Thiếu Thừa được ngủ một giấc nên tinh thần sảng khoái, Lê Duyệt gần như
bộc phát: “ Lạc Thiếu Thừa, không phải anh nói là 1ON1 sao? Bây giờ đã
bảy giờ rồi, tôi còn chưa được ăn cơm đây này!!”
Lạc Thiếu Thừa cầm áo khoác rồi đưa cho cô, áy náy nói:” Xin lỗi…Lần sau chơi với em…Tiểu Duyệt, tôi mời em đi ăn cơm tối!”
“Không cần, bây giờ tôi chỉ muốn lập tức về ngủ.” Muốn đứng lên, nhưng vì chân bị Lạc Thiếu Thừa gối hai giờ mà tê dại, cô thiếu chút nữa là nhào đầu, may mà Lạc Thiếu Thừa nhanh tay lẹ mắt giữ cô lại.
“Em không sao chứ?” Lạc Thiếu Thừa hỏi, lại thấy Lê Duyệt trừng mắt nhìn anh, tay cô ấy còn đang xoa xoa bắp chân…
Chẳng lẽ…Liên tưởng đến tư thế nằm lúc nãy của mình…Anh tò mò vì sao Tiểu
Duyệt lại chịu nhẫn nại chờ anh lâu như vậy…Chẳng lẽ,… Lạc Thiếu Thừa
chợt hiểu: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý…”
“Anh chính là cố
ý… Tôi phải giết anh…” Lê Duyệt nhìn anh với ánh mắt sắc như dao, cô hối hận tại sao mình lại nhất thời mềm lòng tự nguyện làm gối đầu cho người ta…
Lê Duyệt mặc áo khoác vào, Lạc Thiếu Thừa cầm quả bóng, hai người trở về trường học.
“Tiểu Duyệt, tôi cảm thấy… “Nhận được ánh mắt sắc như dao của cô, Lạc Thiếu Thừa như cũ tâm tình vẫn rất vui vẻ.
“Cái gì?’
“Em nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hủ…” Lạc Thiếu Thừa kết luận.
“Tôi xác thực so với người nào đó nói chuyện cay nghiệt nội tâm như hồ ly
thì đúng là cao thượng hơn nhiều…” Lê Duyệt oán giận nói, con người nói
chuyện thì cay nghiệt nội tâm thì đen tối như vậy thế nhưng mình lại cảm thấy anh ta chơi bóng lợi hại, sau lại còn mềm lòng…
Lạc
Thiếu Thừa như có điều suy nghĩ nhìn cô một cái, khó có khi lại không
phản bác, “Nếu lần sau anh ngủ thì em trực tiếp đánh vào mặt là được…”
“Tốt, chính anh nói đó!” Lê Duyệt tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tự dâng tới cửa.
“Đừng nhẫn tâm như vậy… Không nên đánh mặt, anh còn muốn gặp người khác…” Lạc Thiếu Thừa giả vờ kinh hoảng nói.
“Anh còn muốn gặp người, ngay trước mặt tôi anh còn có thể ngủ, anh coi tôi
như cột mốc chỉ đường à?” Lê Duyệt ngẩng cao cằm, cường thế nói.
“Hôm nay quả thật quá mệt mỏi, xin lỗi…” Ha ha, cột mốc chỉ đường? Không có, anh mặc dù yêu ngủ nhưng chỉ có ngủ trước mặt người của mình…
“Vậy mà anh còn dám nói đối phó tôi là dư dả?!”
Hai người nhốn nháo một chút bất giác đã trở về trường học.
“Được rồi là lỗi của tôi, hay là chúng ta đi ăn chút gì đi, không ăn cơm
không tốt đâu!” Dù thế nào đi nữa hôm nay mình rất HIGH, nói lời xin lỗi cũng không có tổn thất gì.
“ Tôi trở về ăn chút mì ăn liền
là được rồi.” Lê Duyệt có chút không nguyện ý, một mặt tức giận anh ta
ngủ lâu như vậy, mặt khác còn tức giận bản thân, thế nhưng trong đầu
thỉnh thoảng lại hiện ra phong cách chơi bóng của anh ta, bộ dạng đơn
thuần đáng yêu lúc anh ta ngủ…Cô, cô sớm cách xa người này thì tốt hơn…
“Mì ăn liền không tốt cho sức khỏe đâu!” Lạc Thiếu Thừa không chút khách khí bình luận.
“…” Lê Duyệt nhất thời không biết trả lời làm sao.
“…Đi đi, một mình anh ăn không có khẩu vị, anh mời em ăn!” Anh ta đột nhiên không muốn để cô rời đi.
“Lạc đại thiếu gia, anh ăn cơm cũng cần có người bồi à?” Cô rõ ràng không
muốn đi nhưng tại sao chân lại không chịu nghe lời mà đi theo anh ta
vậy.
“E hèm, bản thiếu gia hôm nay tâm tình tốt, nha đầu
ngươi phải hầu hạ chu đáo, bản thiếu gia sẽ có thưởng!” Thấy cô ngoài
miệng thì nói vậy nhưng thực tế vẫn đi cùng mình, Lạc Thiếu Thừa cười
như gió xuân.
“Lạc Thiếu Thừa…” Lê Duyệt không nhịn được mở miệng.
“Hả?” Lạc Thiếu Thừa nhíu mày, khóe miệng vẫn còn treo nụ cười.
“Tôi hôm nay mới biết…Thì ra anh lại ngây thơ như vậy…” Tựa như trong nhà trẻ chờ cô giáo chăm sóc vậy.
“…” Người khác im lặng. Sau khi ăn cơm chiều với Lạc Thiếu Thừa, Lê Duyệt trở lại phòng ngủ, mở trò chơi vào nhân vật Cửu Lê Nguyệt Lạc login vào tiên ma. Lần trước cô
logout ở Thường Trữ hoàng cung. Bên trong cung Thường Trữ, khắp nơi là
rường cột trạm trổ, phát ra ánh sáng kì dị, mà tại chánh điện – Càn
Dương cung càng được dụng tâm chế tác, xanh vàng rực rỡ, hoa lệ trang
nghiêm, rộng lớn hơn những điện còn lại.
Tục truyền tại Càn
Dương điện có ba mươi tám thái giám trong đó có một thái giám là do nhân viên thiết kế trò chơi chơi, mỗi lần chơi người này sẽ chọn ngẫu nhiên
trong ba mươi tám thái giám làm mắt trận. Có lời đồn người này bị cuồng
ngược, nếu như có người am hiểu sâu